Trăng đã khuất tự bao giờ nhỉ?
Đêm tối trời sao chợt đổi ngôi
Lan cựa mình nở giữa đất trời
Tím mắt biếc một thời tuổi ngọc
Hồn mơ say nâng niu cánh mộng
Nụ xuân tình ước vọng vườn đêm
Bước lần theo hương thoảng bên thềm
Nghe hơi thở sương êm rạo rực
Ôm lòng đêm vùi trong tiềm thức
Lan tím trời tím cả hồn côi
Suốt mùa hoa âm ỉ bồi hồi
Yêu tha thiết ... chìm trong mê lối!
Kim Oanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét