Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2021

Kỷ Niệm Đêm Màu Kỷ Niệm

 

Tháng 10, 1971, sau khi nhập học tại Viện Đại Học Đà Lạt, phần lớn các sinh viên từ các thành phố khác đổ về bắt đầu ổn định cuộc sống mới. Quen dần nơi ăn chốn ở. Sinh hoạt thường xuyên hằng ngày. Tên các Giáo Sư giảng dạy. Thời khóa biểu của từng lớp học. Thư viện nằm ở đâu. Nơi lãnh những xấp bài Roneo cho những môn học tới…Từng ngày chen chân nhau sánh bước trên những con dốc dẫn đến các giảng đường với những cái tên đặc biệt ý nghĩa, rất là văn hóa - Thụ Nhân, Hòa Lạc, Hội Hữu, Đôn Hóa, Thượng Hiền…

Spellman, giảng đường chính lớn nhất của phân khoa CTKD, đã không đủ chổ chứa cho gần cả ngàn SV ghi danh năm đầu tiên, nên có rất nhiều người phải đứng trong và ngoài với tất cả nao nức của tuổi trẻ. Vui như hội! Hai cư xá cho nữ SV nằm ngay trong khuôn viên Đại Học, mang tên “Kiêm Ái” và “Bình Minh”. Từ Kiêm Ái mỗi sáng thức giậy sớm lúc 5 giờ, khăn áo, trùm quấn, chỉ leo lên một con dốc nhỏ và ngắn, vừa đi vừa run, là có thể xem lể tại nhà thờ Năng Tĩnh. Với các nam SV có cư xá “Trương Vĩnh Ký” và “Rạng Đông”, nằm bên ngoài viện ĐH, trên con đường gần đó.

Tháng 10, 1971, mùa Thu đến. Ngoại trừ hoa Mimosa đã không còn trên cành, rải rác đó đây vài cây phong đang thay màu lá, rơi rụng trên nền cỏ hay bên vệ đường. Còn lại tất cả là một màu xanh bạt ngàn của rừng thông, với tiếng gió thổi, thông reo. Một khoảng trời vương vấn sương mù mà những giọt sương long lanh chỉ tìm thấy sau khi mặt trời đã lên. Trong sự mê hoặc tĩnh không của thiên nhiên ấy và cái mát lạnh tuyệt vời của khí hậu miền Trung Nguyên, bạn bè bắt đầu làm quen với nhau, chia phe, lập nhóm. Những con người của bốn phương, vừa rời bỏ mái ấm gia đình, kết nối với nhau để cùng nhau học hỏi, chia xẻ một thế giới mới lạ, rộng rải hơn, tự do hơn, phóng khoáng hơn, để từ đấy nẩy sinh bao mối thân tình. Tình một chiều. Tình hai chiều. Tình câm. Tình tươi đẹp. Tình nhộn nhịp. Và Tình trọn vẹn khi một nhóm 10 người chỉ còn 2 người, như Chánh & Ánh, như Châu & Khiết…


Tuổi trẻ sống với tâm tư và âm nhạc. Lúc nào bên tai cũng văng vẳng những bài hát nổi tiếng của một thời. Những ca khúc hay nổi tiếng thế giới – Put Your Head on My Shoulder, Smoke Gets in Your Eyes, Green Fields, Let It Be, Hey Jude, Sounds of Silence, Hello Goodbye, Come Together, It ‘s Now or Never, Imagine, Yesterday, Aline, Et Pourtant, Can’t Stop Loving You…Cùng với những tình khúc của Phạm Duy, Phạm Đình Chương, Hoàng Trọng, Cung Tiến, Anh Bằng, Hoàng Thi Thơ, Khánh Băng, Văn Phụng,Từ Công Phụng, Lê Uyên Phương, Ngô Thụy Miên, Trịnh Công Sơn, Vũ Thành An, Nguyễn Văn Đông, Tuấn Khanh…Đố bạn nào mà không biết ?!

Lớn lên trong chiến tranh, đời người SV cũng bị chi phối bởi những biến cố của đất nước. Qua các đợt đôn quân, số nam SV lần lần rơi rụng. Giảng đường vắng dần sau mỗi mùa hè. Con số đầu người trong lớp xuống thấp từ từ để rồi chỉ còn khoảng 200 sinh viên tốt nghiệp hè 1975. Khóa 8 CTKD là khóa chịu nhiều thiệt thòi theo thời cuộc.

Chúng ta đều có biết qua những từ ngữ về màu như: màu thời gian, màu thương nhớ, màu tang tóc, màu quê hương, màu phôi pha, màu học trò, màu luyến thương, màu nắng hay là màu mắt em… Nhưng khi thoáng nghe đến chử Màu Kỷ Niệm, có phải mỗi chúng ta đều liên tưởng đến chiếc cầu vồng với nhiều màu sắc rực rở thỉnh thoảng xuất hiện trên bầu trời sau cơn mưa giông. Và có lẻ trong tâm tư mỗi chúng ta đều không thể quên một màu sắc đặc biệt nào đó trong quá khứ đã từng đi vào kỷ niệm thân thương nhất trong cuộc đời mình. Như vào một chiều rực nắng của hè 1967, tôi nhìn thấy một cô bé dáng người nho nhỏ trong một chiếc áo đầm màu vàng hoàng gia đi dạo ở công viên bên bờ sông Hương với mẹ và các em. Tôi theo mãi màu vàng ấy. Để từ đấy màu vàng luôn là màu kỷ niệm của tôi trong suốt thời gian tôi yêu Nàng, xa Nàng, bên Nàng và mãi mãi về sau này….


Này nhé: áo Xanh Lá Mạ của tình quê hương, áo Vàng Hừng Đông của tuổi mới vươn lên trong bình minh, áo Hồng Cánh Sen của thanh thoát nội tâm, áo Xanh Hoàng Cung đầy vẻ mỹ miều quý phái, áo Xanh Biển Khơi của thú vui hải hồ, áo Tím Hoa Cà của bình dị đơn sơ, áo Nâu Cổ Đồng của thầm lặng xa vắng, áo Tím Hoa Sim của hoang dại chia ly, áo Tím Hoàng Hôn của tha thiết nhớ mong, áo Xanh Ngọc Thạch của kiêu sa sang trọng, áo Tím Chiều Hoang của biền biệt chờ mong, áo Nâu Hồ Đào của mộc mạc chân thật, áo Xanh Lá Cây Sân Trường của ngây ngô trong trắng, áo Tím Sim Rừng của vấn vương thầm kín, áo Xám Khói Lam Chiều của thanh bình êm ả. Màu áo của ai thì xin các bạn tự nhớ và giữ lấy để còn mang theo về…nhà chồng.

Thật đúng với ý nghĩa Màu Kỷ Niêm khi mọi người sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng 15 bạn mình trong những chiếc áo dài duyên dáng Việt Nam mang nhiều màu sắc thanh nhã khác nhau. Một hàng áo dài trong sáng sắp hàng tươi cười chào đón khách quý và bạn hữu trước khi trân trọng trình bày bản hợp ca mở đầu chương trình. Chính màu sắc những chiếc áo dài trong đêm Màu Kỷ Niệm, biểu hiện cho bao hình ảnh vui buồn của thời sinh viên, nay góp chung lại một lúc, một nơi, sẽ làm sống lại thời gian bốn năm chung lối, chung lớp, chung trường..

Ngày 7 tháng 10, 2016. Mùa Thu ở Miền Nam Cali khác hẳn mùa Thu của 45 năm trước. Nắng nơi đây ấm hơn, trời nơi đây trong xanh không mây, lá nơi đây vẫn chưa đủ vàng để rơi rụng, gió nơi đây vừa đủ nhẹ để làm tung bay những tà áo của các nàng cựu sinh viên diễm kiều quấn quýt trong bước đi giữa những lời khen từ các bạn. 45 năm vụt qua như một giấc mơ. Theo năm tháng, mỗi chúng ta đều từng trải nghiệm bao thay đổi, thử thách, thăng trầm của cuộc sống. Nhưng giờ đây, ở lứa tuổi ngoài 60, bước vào mùa thu của cuộc đời, là lúc chúng ta thấu hiểu giá trị của tình bằng hữu. Cuộc sống ở cuối đường có lửa hồng tỏa sáng, tìm đến nhau, xích lại gần nhau, hội nhập vào nhau một cách tự nhiên để cho nhau niềm vui trong sự đằm thắm đầy thân ái. Thật là cảm động, thật là ấm lòng, có gì vui sướng, hạnh phúc hơn khi BTC được hân hạnh đón tiếp gần 80 bạn A và B của khóa 8 CTKD/ Đà Lạt. Những gương mặt hân hoan rạng rở, những ánh mắt trìu mến thân mật cảm thông, bên những tiếng cười đùa ríu rít, những ôm choàng bắt tay xiết chặt tô thêm màu sắc cho đời sống.


“Kỷ niệm là những viên ngọc mà thời gian làm tăng giá trị, càng lớn tuổi kỷ niệm càng trở thành báu vật, có phép thuật đưa ta về ngược dòng đời, cho chúng ta những cảm giác, những hình ảnh không bao giờ có thể có lại được. Kỷ niệm như loại rượu quý, càng cất lâu càng ngon, uống vào đê mê, có khi say, có khi bật tiếng cười, có khi chảy nước mắt…Nhớ ngày nào vào đại học ngồi chung lớp, bạn bè vui nhưng có lúc yêu thầm, tương tư người qua màu áo thương yêu… Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc, áo nàng xanh anh mến lá sân trường…

Có lẽ đây là thời gian đẹp nhất của các bạn, khoảng đời làm sinh viên vừa lớn đủ để thoát khỏi cha mẹ kiểm soát, vừa nhỏ đủ để không đi làm, chưa lớn đủ để biết đời có trăm vạn nẻo nhiễu nhương, chưa làm ra tiền nhưng biết xài tiền, có khuynh hướng nhìn đời bằng màu hồng và nghĩ mình có thể thực hiện mọi giấc mơ.

Có bạn may mắn hơn học bài rồi hẹn hò rủ đi chơi, dù chỉ quanh quẩn đây đó trong khuôn viên đại học. Thưa quý vị và các bạn, đêm nay là đêm vô cùng đặc biệt cho thân tình của anh chị em khóa 8. Màu Kỷ Niệm sẽ đổi thay theo thời gian. Cho dù mai nay ra sao, kẻ xa người gần, đêm nay sẽ đuợc ghi vào trí nhớ của mỗi người chúng ta…để thỉnh thoảng bật lên nụ cười hay ngậm ngùi muốn khóc. Dù một mai có xa nhau, màu tóc bạc dần theo thời gian, mắt mờ dần không nhìn thấy người bạn năm nao, chân yếu mệt không đến được với nhau, thì hảy xin giữ cho nhau thương yêu một màu kỷ niệm…”

The Mind replays what the Heart can’t delete

Vĩnh Chánh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét