Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2022

Kỷ Niệm Với Ca Sĩ Ngọc Lan

 

Kể từ khi nguyệt san Kỷ Nguyên Mới số 1 ra đời (Tháng 10/2000), tôi vẫn tự nhủ lòng: “Thế nào tôi cũng viết về Ngọc Lan!”. Vậy mà tôi cứ lần lữa mãi để đến nỗi bây giờ, khi viết những dòng chữ này thì Ngọc Lan đã ra người Thiên cổ!

Lần đầu được nghe Ngọc Lan trong một cuốn băng cassette do chị tôi mới mua về, tiếng hát trong, ngọt ngào và truyền cảm. Tôi hỏi chị tôi:
- Ai hát đấy?
- Ngọc Lan, ca sĩ mới!
- Giọng hát này mà có bè, có cánh thì sẽ nổi lắm đấy!
Chẳng bao lâu sau, Ngọc Lan nổi tiếng thật! Hình như Ngọc Lan nổi vì thực tài của mình chứ không cần “có bè, có cánh!” như lệ thường. Băng nhạc, băng video của Ngọc Lan bán chạy nhất! Các buổi văn nghệ, dạ vũ có Ngọc Lan trình diễn, luôn luôn không còn vé để bán!

Giáng Sinh năm 1988, nhân dịp có cậu cháu từ Na Uy sang thăm, các con tôi dẫn anh đi dự dạ vũ có Ngọc Lan hát ở một nhà hàng trong khu thương mại Eden, Virginia. Nghe nói có Ngọc Lan hát, tôi hăng hái đòi đi theo.

Vũ trường đông nghẹt người. Bàn chúng tôi ngồi ở góc ngoài ngay cạnh cái loa. Âm thanh quá lớn khiến tôi không cảm nhận được tiếng hát Ngọc Lan như khi nghe băng ở nhà. Xuyên qua đám đông đang chen vai thích cánh trên sàn nhẩy, tôi thấy thấp thoáng dáng người mảnh dẻ của Ngọc Lan trong bộ áo đầm dài màu đỏ trên sân khấu.

Khi Ngọc Lan ngừng hát để nhường phần trình diễn cho một ca sĩ địa phương, tôi rời chỗ ngồi, len lỏi trong đám đông để vào phía trong hậu trường. Thấy Ngọc Lan đang đứng uống nước, tôi lại gần, mỉm cười thân mật:
- Ngọc Lan hát hay lắm! Nhưng tiếc rằng hôm nay tôi phải ngồi cạnh ngay cái loa!
Ngọc Lan cười thật tươi:
- Chị ngồi cạnh ngay cái loa và người ta ồn thế thì chị có nghe em hát đâu mà chị khen.
Tôi thành thật:
- Khen là vì nghe băng nhạc ở nhà cơ! Chứ thật tình hôm nay chẳng nghe thấy gì hết! Hồi nãy cũng chẳng thấy mặt Ngọc Lan nữa nên bây giờ phải vào đây để chiêm ngưỡng dung nhan Ngọc Lan đấy!
Biết rằng không khí ở đây không tiện nói chuyện nhiều và cũng chẳng biết nói gì hơn, tôi vào đề luôn như đã dự tính từ nhà:
- Nếu khi nào có dịp, tôi mời Ngọc Lan sang đây hát để gây quỹ cho đồng bào tỵ nạn ở bên đảo, Ngọc Lan có vui lòng hát giúp không?

Hồi đó tôi thường giúp sinh viên các trường, Ủy Ban Cứu Trợ Đồng Bào Tỵ Nạn Đông Nam Á, Hội Văn Hóa Việt Nam Vùng Hoa Thịnh Đốn trong những buổi văn nghệ hoặc gây quỹ.
Ngọc Lan vui vẻ:
- Khi nào cần, chị cho em biết, em sẽ thu xếp để sang hát cho chị.
Tôi xin số điện thoại và từ biệt Ngọc Lan. Về đến chỗ ngồi, các con tôi hỏi:
- Mẹ vào hậu trường để xem mặt Ngọc Lan phải không?
- Ừ, tốn tiền mà không thấy mặt Ngọc Lan cũng uổng. Mẹ còn nói chuyện và lấy số phone của Ngọc Lan nữa cơ!
Con gái tôi cười lớn:
- Mẹ định mời Ngọc Lan về hát để gây quỹ cứu trợ phải không? Con thấy mẹ vào trong là con biết ngay mẹ có “công tác” rồi!
- Thì nhất định rồi! Chứ khi không mẹ lại chịu tốn tiền để mà vào đây cho inh tai nhức óc à?

Hai tháng sau, tôi bàn với chị Kim Oanh (giáo sư dạy đàn tranh và vũ dân tộc), anh Nguyễn Minh Trí (Ủy Ban Cứu Trợ Đồng Bào Tỵ Nạn Động Nam Á), anh Lê Văn Hùng (chủ tịch Hội Văn Hóa Vùng Hoa Thịnh Đốn), và chị Lê Doãn Thu An (một sinh viên hoạt động tích cực của cả hai hội) về dự định tổ chức một buổi dạ vũ và trình diễn thời trang để gây quỹ cho cả hai hội. Mọi người đều đồng ý, nhưng Thu An ngần ngại hỏi tôi:
- Nếu làm được thì quá tốt rồi! Nhưng cô nghĩ, mình mời Ngọc Lan có nhận lời không?
- Ngọc Lan hứa với cô rồi, chắc thế nào cũng được mà!
Thế là chúng tôi xúc tiến công việc ngay. Anh Nguyễn Minh Trí lo việc nhờ sinh viên đại học Maryland thuê giùm cái Ballroom của trường. Có phòng rồi, tôi gọi điện thoại cho Ngọc Lan. Trong lòng tôi cũng ngại Ngọc Lan đã quên tôi vì từ ngày gặp Ngọc Lan ở hậu trường sân khấu cũng đã hai tháng rồi! Chuông điện thoại reo vang, có tiếng ở đầu dây bên kia:
- Hello!
- Dạ, làm ơn cho tôi nói chuyện với cô Ngọc Lan!
- Thưa, Ngọc Lan đây!
- Ngọc Lan chắc quên tôi rồi phải không? Tôi là bà già Nhị đã vào hậu trường sân khấu nói chuyện với Ngọc Lan trong dịp Ngọc Lan trình diễn ở Virginia hai tháng trước đây đấy mà!
- Em nhớ chứ chị! Chị muốn em sang hát gây quỹ cứu trợ đồng bào tỵ nạn phải không?

Tôi không ngờ Ngọc Lan còn nhớ như vậy! Tôi cho Ngọc Lan biết ngày, tháng muốn mời Ngọc Lan. Cô vui vẻ nhận lời ngay. Do lối nói chuyện thân mật của Ngọc Lan, tôi cảm thấy như quen Ngọc Lan đã từ lâu, tôi đổi cách xưng hô. Muốn cho chắc ăn, tôi nói:
- Ngọc Lan cho chị biết tên thật để chị mua vé máy bay gửi sang nhé!
- Để em nhờ chị Hà, vợ anh Duy Quang ở đây mua giùm em được rồi!
- Thế thì chị gửi tiền vé máy bay và tiền thù lao sang cho Ngọc Lan nhé!
- Không cần đâu chị. Để em sang bên ấy rồi chị đưa em cũng được.
Tôi hơi khựng lại vì ngại rằng nếu không nhận tiền thù lao và vé máy bay thì Ngọc Lan có thể đổi ý nếu có nơi khác mời. Thấy tôi không nói gì một lúc lâu, Ngọc Lan như hiểu ý nghĩ của tôi nên nói:
- Chị sợ em không sang hát cho chị phải không? Chị đừng có lo, em hứa là em sang mà!

Sau khi nói chuyện với Ngọc Lan, tôi gọi điện thoại cho chị Kim Oanh, anh Trí, anh Hùng và Thu An, sắp xếp công việc: Anh Hùng in vé, anh Trí làm flyers và lo quảng cáo trên báo chí, Thu An làm thủ quỹ, lo phân phối vé, chị Kim Oanh và tôi lo gọi điện thoại mời các người đẹp trong giới sinh viên tham gia tiết mục trình diễn thời trang với sự trợ giúp của một vài thân hữu. Tôi có nhiệm vụ mời ban nhạc The Red Sun chơi nhạc cho buổi dạ vũ này.

Sau đó, tôi liên lạc với Ngọc Lan thường hơn để hỏi xem vé máy bay đã mua chưa. Ngọc Lan sẽ hát những bài gì để ban nhạc tập trước… Khi tôi hỏi Ngọc Lan sang đây, muốn ở khách sạn nào thì Ngọc Lan nói:
- Nhà chị có chỗ cho em ở là được rồi, đỡ tốn tiền cho ban tổ chức!
Tôi không ngờ Ngọc Lan lại giản dị và có một tâm hồn đẹp đến thế! Tôi nói chuyện với chị Kim Oanh về việc Ngọc Lan đề nghị về nhà tôi ở thì chị Kim Oanh sốt sắng:
- Nhà bà tuốt bên Maryland, xa quá! Để Ngọc Lan ở nhà tôi đi! Ở nhà tôi, ăn uống cũng tiện, kéo nhau sang Eden là chẳng phải nấu nướng gì hết.
Mọi việc diễn tiến thật tốt đẹp! Các cô trình diễn thời trang gồm toàn những người đẹp trong giới sinh viên, lại có thêm cả một vài cô cựu Hoa hậu, Á hậu của vùng Thủ đô nữa. Nhưng buổi tối hôm trước ngày trình diễn, Thu An gọi điện thoại cho tôi, báo cáo:
- Vé bán được ít quá cô à! Sáng mai tụi con ra Eden đứng bán xem có được không? Con lo kỳ này mình lỗ quá!
Trong lòng, tôi cũng lo lắm, nhưng cũng phải trấn an cô bạn trẻ :
- Chi phí kỳ này cũng ít, không sao đâu !
Buổi trưa thứ Bảy, Thu An lại gọi về từ trung tâm Eden:
- Cô ơi! Cho tới giờ này mình mới bán được 200 vé thôi!
Rồi Thu An than thở:
- Sao mấy ông bà trong hội Trưng Vương, Gia Long, Hải Quân, Không Quân bán vé hay quá! Mỗi lần các hội đó tổ chức là họ bán năm bảy trăm vé như không, mà mình bán đỏ con mắt không được một vé!
Nghe Thu An than, tôi chợt nhớ đến buổi Hội Chợ Mùa Xuân tổ chức ở Montgomery College năm trước. Lực lượng sinh viên của hai trường Đại học MC và UM thật đông đảo: người lo phần trình diễn văn nghệ, người lo các gian hàng trò chơi, người lo bán thức ăn… Vậy mà cô Thủ quỹ Thu An cứ ngồi nhìn vào cái hộp tiền rồi thỉnh thoảng lại thì thầm bên tai tôi:
- Thu được ít quá cô ơi!
Cuối ngày, sau khi đếm tiền, Thu An ngạc nhiên và cười thật vui:
- Con tưởng ít nhưng mà cũng khá đó cô!
Cho đến bây giờ, Thu An vẫn không biết rằng hôm đó có một người bạn dúi vào tay tôi một số tiền và nói nhỏ:
- Bà bỏ vào hộp và đừng nói cho ai biết là tôi ủng hộ nhé!

Tôi thầm cảm ơn người bạn đã tế nhị mang lại niềm vui nho nhỏ cho những người bạn trẻ có lòng với những công tác thiện nguyện. Tôi cũng lén móc hết tiền trong ví tôi có, để bỏ vào trong hộp! (Ít lắm, vì hồi đó tôi rất nghèo và… bây giờ cũng vẫn nghèo!). Buổi dạ vũ hôm nay thì kẹt rồi! Cho dù tôi có cầu cứu bạn tôi thì bạn tôi cũng không thể có phép hóa thân như trong phim Tàu để biến 200 người đã mua vé thành năm bảy trăm người được!
Nói chuyện với Thu An xong, tôi gọi chị Kim Oanh:
- Chị và em chịu khó gọi vòng vòng những người quen, nhắc họ tối nay đi dự chương trình dạ vũ nhé!
Đầu dây bên kia, chị Kim Oanh nói nhanh:
- Tôi còn phải lo soạn quần áo cho phần văn nghệ, không có thời giờ đâu, bà gọi đi!
Tôi lẳng lặng vào phòng, nằm ôm điện thoại mãi tới gần giờ hẹn với các anh chị trong ban tổ chức tôi mới sửa soạn qua loa và ra xe chạy như bay đến trường Đại học Maryland.

Tôi lăng xăng phụ với chị Kim Oanh dợt lại cách đi đứng cho các người mẫu ở phía trong mãi tới gần 9 giờ tôi mới ra phía ngoài bàn bán vé xem tình hình ra sao. Tôi thấy mọi người xếp hàng kiểu “Rồng rắn lên mây” để chờ tới lượt mua vé. Tôi thấy nét mặt Thu An rạng rỡ! Thu An cuống quýt gọi tôi:
- Đông quá cô ơi! Cô ở đây phụ tụi con đi!
Mà đông thật! Lúc sau cảnh sát phải chặn cửa không cho vào mua vé nữa! Thế là tôi đứng quanh quẩn ở đấy. Thỉnh thoảng Thu An lại đưa cho tôi một nắm tiền để cất vào ví. Bấy giờ, cô cháu chúng tôi mới biết là dân nhẩy đầm thường không mua vé trước.
Buổi dạ vũ hôm ấy thật vui. Những người tham dự đều hài lòng với tiếng hát Ngọc Lan và phần trình diễn thời trang của các người đẹp sinh viên.

Sau khi kết toán sổ sách, tôi được biết lời được 8 ngàn Mỹ kim. Thế là Hội Văn Hóa vừa mới thành lập do anh Lê Văn Hùng làm Hội Trưởng và Thu An làm Thủ quỹ đã có 4000$ để mở account lấy hên và Ủy Ban Cứu Trợ Đồng Bào Tỵ Nạn Đông Nam Á thì có 4000$ để gửi sang đảo với hy vọng ước mơ của một em bé viết thư từ đảo trở thành sự thật “Ước mơ của em là được ăn một bữa cơm với thịt kho!”.
Khi buổi dạ vũ chấm dứt. Ngọc Lan trút bỏ bộ áo dạ hội, gọn gàng trong chiếc quần Jean và cái áo da màu nâu dài tới gần đầu gối. Chúng tôi rủ Ngọc Lan đi ăn thì Ngọc Lan từ chối:
- Về nhà chị Kim Oanh ăn mì gói cho tiện chị ạ, đỡ phải đi đâu, khuya quá rồi!
Nghĩ rằng Ngọc Lan mệt và muốn về nhà nghỉ nên chúng tôi không nài nỉ Ngọc Lan đi ăn nữa. Sáng hôm sau, tôi nói chuyện nhiều với Ngọc Lan ở trong phòng trong khi chị Kim Oanh còn ngủ ở trên lầu vì tối hôm qua chị quá mệt. Tôi ngỏ ý muốn tổ chức một đêm nhạc thính phòng với những bản nhạc chọn lọc và tiếng hát Ngọc Lan. Ngọc Lan có vẻ thích lắm!
- Hôm qua bà chủ nhà hàng phàn nàn việc em sang đây hát cho Ủy Ban Cứu Trợ và dặn lần sau đừng nhận lời hát cho ai ở vùng này. Nhưng em có ký kết hát độc quyền cho bà ấy đâu! Thành ra khi nào chị tổ chức, chị cứ gọi em!
Chúng tôi đang nói chuyện thì anh Bùi Vũ Đức mang check và thư cảm ơn đến. Tiền thù lao Ngọc Lan là 1000$, nhưng tối hôm trước Ngọc Lan đã dặn tôi:
-“Em tặng lại Ban tổ chức 300$, chị nói các em ký cho em 700 thôi nhé!”.

Khi Ngọc Lan đã trang điểm xong và chị Kim Oanh đã thức dậy, chúng tôi ngồi chuyện trò vui vẻ trong phòng khách. Ngọc Lan ngồi ôm và vuốt ve con chó lông xù màu nâu nhỏ xíu mà chị Kim Oanh mới được người ta tặng trong chuyến đi trình diễn vừa qua. Chị Oanh nhìn con chó đã nuôi từ lâu, than:
- Thấy nó cu ky tội nghiệp, tìm bạn cho nó mà nó chê! Nó không thèm chơi với con này. Cứ hễ thấy mình chơi với con này thì nó buồn, nó ghen! (Về sau, chị Oanh phải cho chị Phương Mỹ con chó nhỏ).
Câu chuyện của chúng tôi quay sang chuyện chó mèo… rồi khi chúng tôi ngồi trên xe để ra Eden ăn trưa thì chúng tôi lại nói chuyện về hoa vì Ngọc Lan vừa chợt nhìn thấy một cây hoa với những nhánh nhỏ mỏng manh rất đẹp trước cửa nhà chị Oanh.

Những tháng năm sau đó, Hội Văn Hóa Vùng Hoa Thịnh Đốn bận rộn tổ chức “Trại hè Về Nguồn”, các lớp dạy tiếng Việt Thăng Long ở Virginia, Hoa Lư ở Maryland, Hội Tết Trung Thu. Những chương trình tổ chức chung với Ủy Ban Cứu Trợ để gây quỹ như chương trình nhạc Lê Ngọc Chân, Tiếng Tơ Đồng v.v… không thành công lắm vì hình như… tình thương đã mỏi mệt! Mọi người còn phải quay cuồng với cuộc sống thường ngày và các sinh viên… bán đỏ con mắt không được một vé! nên dự định làm chương trình nhạc thính phòng với tiếng hát Ngọc Lan không thực hiện được!

Hôm nay, tôi ngồi viết những dòng chữ này, để tưởng niệm Ngọc Lan, người nữ ca sĩ mà tôi yêu mến. Ngọc Lan với giọng hát đong đầy sầu muộn, vẻ đẹp mong manh như sương khói, đôi mắt buồn vời vợi, một tâm hồn thanh khiết như hoa Ngọc Lan, hoa Nhài, hoa Huệ… sẽ còn mãi mãi ở trong lòng tôi.

Lê Thị Nhị
(Virginia, tháng 5/2001)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét