Thứ Hai, 14 tháng 12, 2020

Tiếng Khóc Đêm Tân Hôn


Lời Gìói Thiệu:

Tác giả mười bài “TIẾNG KHÓC ĐÊM TÂN HÔN” vốn là bạn thơ thân thiết của tôị Nàng đã yêu tôi từ khi nào, tôi không hề hay biết. Mùa thu năm 1943, lúc đó tôi ở Hà Nội và nàng ở Huế, tôi nhận được hồng thiếp báo tin Nàng lấy chồng. Tôi tinh nghịch cắt chữ HỶ trong tấm thiếp gửi vào mừng nàng, không viết thêm một chữ nào. Hơn một tuần lễ sau tôi nhận được 10 bài thơ này. Tôi bàng hoàng sửng sốt. Nàng yêu tôi đến thế này ư? Tại sao tôi không bao giờ để ý đến cả? Tôi hết sức thương nàng, nhưng trước sau Nàng đối với tôi chỉ là một người bạn, một người em gái. Biết làm sao hơn? Lòng tôi như thế tôi không thể dối lòng. Tôi cất 10 bài thơ vào ký ức và đốt nó đi. Nàng đã có chồng. Chồng Nàng là một viên (quan) hậu bổ. Bản thân Nàng cũng là con gái độc nhất của một vị quan đại thần của triều đình Huế. Tôi thành thật cầu mong cuộc sống gia đình sẽ giúp Nàng quên tôi. Nàng sẽ có hạnh phúc. 

Nàng có hạnh phúc không? Tôi không rõ vì kể từ đấy mọi liên lạc giữa chúng tôi không còn nữa. Nàng còn sống hay đã mất rồi? Nếu còn sống chắc con cháu đã đầy nhà. Hỡi ơi! Người đàn bà tài hoa ấy có lẽ cũng đã nhận ra rằng: Tài và sắc vốn là một mối lụy của kiếp nhân sinh. Cho nên mới không làm thơ nữa. Để làm vợ một người vợ bình thường như mọi người vợ khác. 

Tôi giấu tên nàng. Tên nàng không cần thiết nhưng mối tình nàng thật đáng trân trọng. Biết đâu trong pho tình sử của nhân loại tương lai sẽ có 10 bài thơ này? 
(N.T.L.) 

Bài xướng: 

Tiếng Khóc Đêm Tân Hôn

1/ 
Bạn lòng ơi! Hỡi bạn lòng ơi! 
Non nước xa xăm chớ ngại lời 
Trăm nẻo gió mưa, trăm nẻo lạnh 
Vạn trùng sương khói, vạn trùng khơi 
Dòng Hương nghẹn sóng thương run rẩy 
Đỉnh Ngự phai vàng nhớ tả tơi 
Em bước lên thuyền trông trở lại 
Anh đi biền biệt một phương trời 

2/ 
Trời thấu cho chăng? Trời hỡi trời? 
Cắn răng vẫn bật khóc anh ơi! 
Đường đời bỗng rẽ làm hai lối 
Giấy trắng không lưu lại nửa lời! 
Chim cũ sớm hôm còn ríu rít 
Người xưa gang tấc đã xa vời! 
Vô tình giở đọc trang tình sử 
Càng bẽ bàng thêm má với môi! 


3/ 
Môi, má, chao! Son phấn vẽ vời 
Gương treo giờ biết để ai soi? 
Xây bao nhiêu mộng, xây trên cát 
Nói một lời yêu, nói chẳng trôi! 
Đã trót sinh vào hàng ngọc bội 
Đành cam chuốc lấy nợ kim bôi! 
Mừng em mới tủi cho em chứ 
Đang lúc bơ vơ giữa chợ đời! 


4/ 
Đời nếu như là mộng ảo thôi 
Trăm năm đừng có chuyện chung đôi 
Lấy chồng để trở thành sương phụ 
Thà thác mong làm có Mã-Ngôi (1) 
Có hẹn chi mô mà trách ngược ? 
Chẳng giằng lấy được để buông xuôi! 
Đêm nay hoa chúc kinh hoàng quá 
Mắt mở nhìn đâu cũng tưởng Người! 

(1) Có lẽ chỗ này tác giả lầm Mã-Ngôi là nơi Dương Quý Phi phải tự sát để vừa lòng ba quân, với cỏ Ngu Mỹ-Nhân trên bờ sông Ô Giang. 

5/ 
Người ấy là chồng, chồng của tôi ? 
Trớ trêu đến thế đấy trời ơi ! 
Mưa sa, sao lại mưa sa nhỉ ? 
Mực cạn, đành như mực cạn thôi! 
Áo lộng quấn tay: Cầu Bạch Hổ (2) 
Tóc đùa che nắng: Núi Thiên Thai (3) 
Thúy Kiều còn được hầu Kim Trọng 
Em cứ là em, vợ của ai! 


6/ 
Ai đã từng yêu, từng khổ đau 
Đọc nhau ắt hẳn cũng thương nhaụ 
Nếu như diệt được con tim héo 
Thì có phiền chi ngọn bút sầu ? 
Tóc bạc chờ ngày chôn mệnh phụ 
Trăng vàng lọt sổ tủi cô lâu ! 
Ơi trăng! ghen với trăng vàng đó 
Trăng thấy người ta yêu ở đâu ? 

(2) Bấy giờ chúng tôi còn mặc quốc phục. Lúc về chơi Huế đứng trên cầu Bạch Hổ, tà áo dài của hai người thường quấn lấy tay nhau . 
(3) Những lần đi chơi núi Thiên-Thai, nàng thường xõa tóc và nói đùa để che nắng cho tôi. 

7/ 
Đâu biết ngày nay phận bẽ bàng 
Bài Son-Nê cũ lúc thu sang (Sonnet) 
Ngẫm thương cảm lại ngâm thương cảm 
Im dở dang mà nói dở dang! 
Nam nữ mới hay tình một hội 
Đông tây rõ thiệt lụy đôi đàng! 
Ắc-ve! tôi để tang ông đó (Arvers) 
Ai có vì tôi chịu để tang? 


8/ 
Chịu để tang cho một mối tình 
Luân hồi nếu thiệt có lai sinh 
Em ngồi đan áo bên sân thóc 
Anh đứng nhìn con dưới mái tranh 
Đêm ngắn khoe hoài thơ Lý Đỗ 
Ngày dài quên lửng chuyện công danh. 
Từ nay cho đến muôn vàn kiếp 
Em chỉ là em của một anh

9/ 

Anh hẹn đi anh! Anh, anh, anh
Kỷ niệm ùa về gọi thất thanh 
Nỗi nhớ nhung này dâng khắc khoải 
Chút hơi hướng cũ rải mong manh 
Tĩnh-Tâm sen rũ tàn trong nắng 
Thiên-Mụ chuông ngân vẳng trước mành 
Chợt tỉnh bồi hồi, trời sắp sáng 
Trêu nhau đến cả ngọn đèn xanh! 

10/ 
Xanh ngắt đèn xanh, tủi khóc thầm 
Hại nhau vì cái nghĩa tri âm 
Thơ văn thuở trước thôi đành lỡ 
Thương nhớ giờ đây trót đã lầm! 
Một chữ khuyên tròn, mười chữ hận 
Mười bài khép lệch, một bài câm! 
Đã không quấn quít bên nhau được 
Sao nỡ làm anh phải khổ tâm? 


Tương Đàm 

***

Bài họa: 
L
ời Tạ Tình
1/ 
Sắc tài là lụy đấy, em ơi! 
Muốn thốt, nhưng sao cứ nghẹn lời 
Mây nổi lênh đênh, mây chắn lối 
Gió lùa quanh quất, gió ra khơi 
Thành Hà cỏ úa tan cùng tác 
Đất Huế hoa dàu tả lại tơi 
Từ thuở chia tay, thuyền tách bến 
Đường về, nhớ dáng khuất chân trời 


2/ 
Chân trời ngơ ngẩn ngắm mây trời 
Có thấu lòng chăng, hỡi bạn ơi! 
Thơ tặng còn ghi đây mấy vận 
Tai nghe dường vẳng đấy bao lời 
Nắng soi nắng chiếu màu lưu luyến 
Người đến người đi chốn cách vời 
Kỷ niệm hiện về bên cốc rượu 
Mà thêm tê tái, buốt đôi môi! 


3/ 
Đôi môi khô đắng, mắt trông vời 
Ôi dấu bèo, gương dẫu có soi ! 
Lá thắm thả liều dòng nước chảy 
Chỉ hồng bay lạc áng mây trôi 
Hảo cầm tình đẹp khôn nâng phím 
Giai ngẫu duyên lành khó cử bôi 
Thư chúc gởi ai riêng chữ Hỷ 
Viết chi, khi chẳng bước chung đời? 


4/ 
Chung đời đâu dễ, mộng mà thôi! 
Cách biệt muôn trùng, chẳng vẹn đôi 
Ước vọng trượng phu chưa toại chí 
Ái tình nhi nữ đã lên ngôi 
Lòng kia cứ muốn thuyền quay ngược 
Trí nọ đành cam nước cuốn xuôi 
Hoa chúc bẽ bàng đêm lạnh lẽo 
Người ơi, xin hãy cố quên người 


5/ 
Quên người đi nhé, tội em tôi 
Duyên nợ lỡ làng thế, hỡi ơi ! 
Tấm lụa phất phơ, bay trót vậy 
Hạt mưa tí tách, rớt đành thôi 
Qua cầu áo vướng, thương cầu Bạch 
Lên núi nắng tràn, nhớ núi Thai 
Số mệnh oái oăm, ai cưỡng nổi 
Nghìn năm tình sử xót ai ai! 


6/ 
Ai khóc, ai hờn tủi, đớn đau 
Nhạt nhòa duyên thắm buổi xa nhau 
Vườn xuân gió cuốn cho hoa héo 
Nắng hạ lửa thiêu để cỏ sầu 
Một kiếp lạnh lùng sao vội sớm ... 
Trăm năm đằng đẵng khéo dài lâu 
Trăng soi bên gối, trăng thao thức 
Người mỗi phương trời có biết đâu! 


7/ 
Có biết đâu như chiếc lá bàng 
Thu vàng xao xác tiễn đời sang 
Thơ Tình Tuyệt Vọng thương càng cảm 
Khúc Bạch Đầu Ngâm dở lại dang 
Phận liễu nay là cây có chủ 
“Chàng Tiêu giờ đã khách qua đàng” 
Thi nhân vướng mắc vòng ngang trái 
Chĩu nặng trong hồn vạn tóc tang 


8/ 
Tang tóc, bi thương ngút biển tình 
Ngậm ngùi thẹn nhắc chuyện ba sinh 
Bâng khuâng Thần Nữ về trong mộng 
Thấp thoáng Giáng Kiều ẩn giữa tranh 
Vốn bởi chẳng tài mà chẳng phép 
Còn vì không phận lại không danh 
Uyên ương chắp cánh sao liền được 
Mái tóc vắn dài, em của anh! 


9/ 
Mái tóc vắn dài, em của anh! 
Giật mình choàng dậy giữa đêm thanh 
Dạt dào biển nhớ hồn thao thức 
Chất ngất trời thương dáng mỏng manh 
Thờ thẩn trông hoa tàn trước ngõ 
Ngẩn ngơ nghe gió tạt bên mành 
Chập chờn ác mộng, thân rời rã 
Ôi một đời xuân, tiếc tuổi xanh 


10/ 
Tuổi xanh héo hắt, khổ đau thầm 
Kỷ niệm se lòng, mãi vọng âm 
Thi phú đổi trao nên nghĩa nặng 
Keo sơn gắn bó hóa duyên lầm 
Liên hoàn thập thủ tình than khóc 
Trường đoạn thiên ngôn dạ lặng câm 
Em ạ! Chẳng qua là mệnh số 
Ta cùng chia một mối thương tâm 

Thiên Tâm 
(5/5/05 – 7/5/05)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét