Phi Trường Chicago by night
Cô 5 RG at Chicago Airport
Có một điều tréo cẳng ngỗng là: Trong khi cô 5 tui cố gắng bằng mọi cách đặt chân vào đất Mỹ, quyết bắt cho kịp nhóm bạn Tha Hương, thì cả nhóm cũng đang vui vẻ qua phà để vào lãnh thổ Canada bằng ngã Vancouver để thăm viếng vườn hoa Victoria.
Hơn 10h đêm máy bay đã hạ cánh an toàn tại phi trường Chicago, mọi người vội vả xuống, túa đi khắp nơi, chốc lát mất tiêu, vắng hoe... riêng tôi sau khi nói cám ơn cô tiếp viên phi hành rồi cũng từ từ, lững thững kéo hành lý đến chỗ sơ đồ các chuyến bay, vì kỳ này thì tui biết chắc chắn mình sẽ là người đầu tiên đến gate # 80 và không cách chi mà sợ đi trễ được, lẽ đương nhiên rồi, vì còn những hơn mười mấy tiếng đồng hồ, chuyến bay của mình còn chưa hiện ra trên sơ đồ nữa là ...ha ha.
Tôi đọc kỹ vé máy bay, tự nghĩ:
- Giờ mình đang ở terminal # 2 mà chỗ mình phải tới ngồi chờ nằm trong terminal # 1 cánh C gate # 80, Nhìn trên bản thì thấy chỉ đi về hướng trái, hướng này sẽ vào thang máy, tui còn đang phân vân do dự chưa biết tính sao, khuya rồi, giờ này nhứt định không được đi lạc nha, oải lắm đa, - mà cánh C nó đâu ta? Còn đang do dự thì thấy nguyên cả một nhóm phi hành đoàn đang trò truyện rôm rã và sắp đi ngang qua đây, tôi liền chận họ lại, chìa tấm vé máy bay và hỏi thăm tin tức đường này đi ở đâu, họ đọc xong, rất vui vẻ tự nhiên bảo tôi:
- Muốn tới cánh C là đi về hướng trái, rồi phải lấy shuttle mới được và đoàn chúng tôi cũng đang đi về hướng đó, nếu bà muốn thì tháp tùng đi theo họ...
Cô 5 RG đi Bus Shutttle at Chicago
Ui! vậy thì còn gì bằng, số mình may mắn gặp quớ nhân rồi hé, (vì còn khuya tui mới biết là phải lấy shuttle nha ), ba chân bốn cẳng tui lúp xúp chạy theo họ, vô thang máy, chạy xuống tầng dưới rồi đi ra ngoài đường, đúng là có mấy chiếc shuttle đang đậu chờ sẵn, trời về đêm Chicago gió rít mạnh và lạnh rát mặt luôn, tui phát rùn mình, gió mạnh phần phật, thiệt tình đi ngược gió rất khó, tui kéo, rồi lôi cái valise muốn hụt hơi, đến xe tui muốn nhấc bổng nó để bước lên hai cái nấc thang của chiếc mini bus mà xách hỏng nổi, một người phi công trẻ (nhìn cách ăn mặc tui biết chắc là vậy), quay lại đưa tay xách hộ hành lý của tui lên gọn bâng, tôi lí nhí nói cám ơn và lúc đó chợt thấy mình tủi thân ghê ...
Đến cánh C, bọn họ chỉ tui đi thẳng, chúc đi chơi may mắn rồi vội vàng đi mất, phải công nhận đã không biết bao nhiêu lần đi du lịch, tui đều cảm thấy ở phi trường hình như ai cũng: hoặc là ngồi dài ra đợi, hoặc họ trông rất vội vả, tui nghĩ họ không đi mà chạy, ... không biết bạn có thấy và nghĩ giống tôi không nhỉ?
Tôi tà tà kéo hành lý vừa đi vừa hát nho nhỏ, bài này tui không biết ai đặt, nhưng tui chắc các bạn cùng thời đi học như tui điều biết hé...
Tính tính tính ...tình tang tang ...tang
Cuộc đời mình như chiếc thuyền nan
Trôi nổi trôi ... bồng bềnh ...
Đi tới đâu! Đi tới ...Chicago, Mình xách tay chiếc dù, mặc áo Kimono, Chi Cá Gô, là ...Chi Cá Rô, dù là dù với anh Charlot...
Với thời đại A còng @ cô 5 chèo đò tui không xách dù mà xách iPhone, iPad ...ha ha.
Tới gate # 80, nó vắng như chùa bà Đanh, tui hơi thất vọng vì ghế ở đây đầy rẫy hết, hàng này nối hàng kia, nhưng tất cả đều có hai thanh gỗ 2 bên thành ghế cho mình tỳ tay lên, có nghĩa là riêng biệt, khi chờ đợi sẽ bị ngồi suốt, không thể nằm dài ra được, giờ đó đa phần các nhà hàng và kiosques đã đóng cửa, vắng lặng im lìm, ít thấy ai qua lại, nhưng tôi thì không sợ vì tin chắc là khó mà tìm được một chỗ công cộng nào an ninh như ở phi trường.
Tôi bắt đầu kết nối wifi, rồi lại một vòng bắn tin cho gia đình cùng bạn bè biết mình bình yên, hiện đang ở đâu, và nhứt là nhắn tin cho Bé Châu Văn ngay vì bạn ấy chính là người sẽ đón tôi ngày mai đó.
Lướt phây đã đời, chả có thấy bóng ông đi qua bà đi lại nào cho mình ngắm cả, các tiệm bán áo quần hay sách vở cũng đóng cửa, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe nhỏ loại 4 bánh mình hay thấy chạy trên sân golf với một vài nhân viên phi trường chạy vù vù qua, rồi lại ...vắng ngắt, vắng teo.
Tôi lại đứng lên kéo hành lý đi vòng vòng, phải nói cũng khổ lắm đa, vì đi đâu cũng phải kéo nó đi kè kè theo mình, kể cả vô nhà vệ sinh chật chội, thời gian dài mới thấy valise nặng và kồng kềnh gần chết luôn...
Khi tới xem bảng sơ đồ các chuyến bay, ! Youppy ! chuyến ngày mai của mình đã được thông báo, lại bị delay kéo trễ thêm 1h, và gate đã đổi số, thay vì 80 sẽ là 99, thế là tôi lại kéo hành lý tới gate 99 này, quá xa, nó nằm ở một khu khác, ...
Ô! Ô! ... quang cảnh trước mắt tôi quá lộng lẫy, đèn đuốc sáng choang, nhưng cũng im lặng như tờ, vắng tanh không thấy bóng ai lai vãng cả... Mà có lẽ tui cù lần quá chăng!, hay vì mới thấy lần đầu nha, điều đặc biệt ở đây là: có rất nhiều phòng liên kết, ngoài hàng ghế vựa dọc theo vách tường xa tít , chính giữa là những dãy bàn nằm ngang, ghế đẩu cao, rất moderne, và mỗi một chỗ ngồi là một cái iPad được khoá lại kỷ càng với ổ cắm điện charge diện thoại di động kế bên, tui ước chừng có nhiều lắm, chắc mấy trăm hay cả ngàn cái chứ không phải ít, vào giờ đó, gần như chỉ có vài người sử dụng, mà tất cả máy đều vẫn mở, màn hình nhấp nháy đủ màu sắc, tạo cho khung cảnh ở đây sáng rực, sang trọng.
Ngồi chỗ này đã đời tôi lại chọn chỗ khác, đang rảnh và nhiều chỗ quá mà, ha ha ... nhưng gần như những góc khuất yên tịnh đều có người đang ngồi trùm mềm hay lấy áo khoát ngủ ngồi ngon lành, à vậy ra không phải chỉ mình tôi ngồi đợi nha các bạn ơi, ngoài ra càng về khuya càng thấy nhiều nhân viên dọn dẹp lau chùi phi trường đang làm việc, họ cũng khá đông, ồn ào tiếng máy hút bụi, máy lau nhà, họ lau từng cái ghế, từng chân bàn, hèn gì nhìn chung láng cóng, sạch bon hé... thỉnh thoảng có một nhóm đông người chắc vừa xuống phi cơ đi ào ào tới , họ nói với nhau dăm ba câu rồi lại mất hút....
Gần nữa đêm Bé La, con gái Xuân Hồng text cho tôi, thế là hai dì cháu bắt đầu chat trên máy, cháu còn trẻ mà viết tiếng Việt bỏ dấu rành rẽ quá, hỏi thăm dì đủ điều...
- Dì đang làm gì, - có buồn không, - dì ăn gì chưa, - lát dì ngủ ở đâu, có sợ không ? , ... vv...
- Dì ơi Mẹ con và các dì khác gởi lời thăm hỏi dì và vì đi cả ngày mệt quá nên ngủ hết ráo rồi vv...nhỏ La hỏi tôi đủ thứ chuyện như vậy
- Thì dì đang chat với con nè, - đã mua thức ăn và ăn no rồi, - thì dì sẽ ngủ ngồi ở đây chớ biết ngủ đâu hả con, - đừng lo dì không sợ đâu, thì cũng buồn buồn chút xíu thôi, không sao đâu con - tôi trả lời và hỏi tiếp....
- La nè, sao con sanh ở đây mà sao nói, viết và hát được tiếng Việt giỏi quá vậy con?
- Dì phải khen con thiệt giỏi và còn lễ phép lắm nha con.
- Dạ Mẹ con dạy, rồi lên trung học con cũng có học tiếng Việt và học thêm với bác Google, bé La trả lời tôi như vậy.
- Thôi good nignt con, đi ngủ đi, mai con còn lái xe cả ngày nữa đó, dì cám ơn và cảm động lắm khi con gọi hỏi thăm dì nha, chiều thứ tư dì cháu mình sẽ hội ngộ hé.
Tôi cũng biết bé La biết tôi đang một mình cô đơn nơi đất lạ, nên thăm hỏi và còn tìm cách chuyện vãn cho tôi khuây khỏa, bớt cảm thấy đơn côi và lo sợ, cháu ơi, cháu thật dễ thương và biết chuyện nha con, dì cám ơn con thật lòng nè.
Nhìn đồng hồ, mới hai giờ sáng, còn lâu quá xá, đúng là “ thức đêm mới biết đêm dài “ ...giờ tui cũng làm vệ sinh mà là vệ sinh cái thùng thơ email của mình và xoá hết những tấm hình không cần thiết trên máy ipad của mình, cái công việc này đã được tui để dành cho lúc ngồi chờ ở đây rồi mà )
...Rồi ... tui hết đi lại ngồi, ngồi đả lại đi...
Cuối cùng thử làm gan đi xa hơn chỗ này chút xíu, tới một cầu thang, xuống thử mới biết còn một tầng trệt ở dưới, mà ở đây cũng có nhiều gate, ghế ở đây thì thoải mái và rộng rải hơn trên lầu nhiều, tui biết mình có thể ngủ ngồi nhưng tư thế ngủ sẽ thoải mái hơn nhiều, cũng vắng teo vắng ngắt, tui chọn cho mình một góc, để valise nằm xuống, chòng cái này lên cái kia, gác hai chân để nằm dài trên đó, một hình thức giữ hành lý mình luôn, (vì có bao nhiêu gia tài mang theo đều nằm trong đó cả mà, mất là Cô 5 tui ú ớ chớ chẳng phải chơi đâu đa) thả người trong tư thế thật thoải mái, mở Ipad chọn một truyện đọc, yên tịnh lắng nghe và ngủ quên lúc nào không hay.
Giựt mình tỉnh giấc bởi tiếng ồn ào, tôi ngồi ngay ngắn lại, định thần ... à! vậy là mình chộp mắt cũng gần hai tiếng đa, tốt, tốt lắm..., quan sát một vòng, mới biết chung quanh mình có rất nhiều người, vậy là ! ...chỗ này sắp có một chuyến bay đi, rồi mọi cũng vào phi cơ, người nhân viên đứng tuổi, ngoắc tôi bảo tới giờ rồi kìa, mau lên máy bay, tôi lắc đầu ra dấu bảo không đi chuyến này.
Rồi lại im lặng như tờ, tôi ngủ chập chờn tiếp được thêm cả tiếng đồng hồ nữa, thì lại ồn ào và một chuyến bay khác sắp cất cánh, cô nhân viên lại ngoắc tôi lần nữa nói
- Đi nhanh trễ giờ rồi,
- Cám ơn cô nhiều, tôi không đi chuyến này vv...
7h sáng, tôi thức dậy đánh răng rửa mặt làm vệ sinh cá nhân xong (tôi trang bị đầy đủ mà) bước lên lầu mới giựt mình, OMG ! buổi tối vắng vẻ bao nhiều thì giờ đông đảo, nhộn nhịp bấy nhiêu, đa phần các chỗ có iPad đều có người chiếm, hèn gì nhiều thế, tui đi kiếm mua cà phê và đồ điểm tâm cho mình... bánh nóng cà phê thơm, ngon ơi là ngon, không đòi hỏi gì hơn. Chúc cô 5 ngày mới an lành như ý nha... tui nhủ thầm.
Ngày 9-11
Cầm tấm vé máy bay tui mới giựt mình nhớ ra á! á ! hôm nay là ngày 11/9, cả thế giới điều biết, cũng buổi sáng ngày này cách nay 17 năm rồi (9-11-2001), giờ tui lại đi máy bay ở ngay bang New York, trùng hợp ngẫu nhiên hé ! !! ...
- Mà có khi nào tụi nó lại muốn ăn mừng, chơi nổi, ... on sait jamais ...ai mà biết trước...
- Có khi nào ... định mệnh xui khiến tui bị lộn ngày PP để hôm nay nó rớt trúng ngay mình hong ta ...Woff, Woff, dưng không tui ớn lạnh xương sống, bụng tui thì nghĩ vậy, nhưng đi thì vẫn đi, sợ à...go ...go cô 5 chèo đò ơi...đừng lo sợ vẫn vơ hé...
Cô 5RG lên được máy bay chờ cất cánh
Bước chân lên máy bay tui cứ phập phồng trong bụng, lần này thì đi máy bay thật lớn, hành lang dài hun hút, tui được xếp ngồi giữa, hai bên hai bà khá lớn tuồi, làm mình thấy vui và nhẹ trong lòng, ừ không phải ngồi kế hai ông ngoại quốc hay thằng nào hé, cùng một hàng bên kia có 4-5 bà đứng tuổi nói tiếng gì lạ hoắc, ồn ào quá xá, nói tía lia chịu không thấu, vì tui thầm tính trong bụng rồi, với chuyến này sẽ bay hơn 5 tiếng rưởi, đồng hồ sẽ lùi lại 3 giờ, thế là mình sẽ đủ thời gian đánh một giấc ngon lành đa.
Lúc máy bay cất cánh chạy vù vù trước khi vút bay lên, bỗng nhiên ngừng lại, máy vẫn nổ đều đặng, rồi cô tiếp viên phi hành bắt micro nói gì gì đó khá dài, mọi người lắc đầu thốt lên ... OMG, OMG ...riêng tui hơi ngớ ra, - chẳng hiểu cổ nói gì, bèn quay qua hỏi bà bên cạnh cửa sổ, bà nói bằng tiếng anh
- Tôi thấy cô cầm PP Canada, biết dân Canadienne, thế cô có nói tiếng pháp được không?
- Được, được tui ở vùng pháp mà,
Bả đổi ngay tiếng pháp và nói bà ở Nouveau Brunswick, nhưng vùng L’Acadie ở đây họ nói tiếng Pháp, thế là tui mừng húm, có người để nói chuyện rồi .
- Tôi hỏi: thế ban nãy cô tiếp viên nói gì mà mọi người xem chừng thất vọng quá vậy bà? Tôi hỏi
- Ô ! Mày có nghe nói trận bảo khủng khiếp sắp ùa vào Bắc Mỹ không? các chuyến bay đang di tản người, nên phi đạo bị kẹt cứng, chiếc của mình cũng đang xếp hàng chờ cho phép đến lượt bay, mình đang ở số # 42, có nghĩa là có 41 chiếc bay nằm chờ cất cánh trước rồi mới tới phiên chiếc của mình đó...
- OMG ! Tới phiên tui la OMG, bà nhích người ra sau bảo tôi nhìn vào cửa sổ, một cảnh thật đẹp mắt đang bày ra, hàng hàng, lớp lớp máy bay xếp hàng thật ngay ngắn và trật tự đang chờ phiên cất cánh...tung mây...
Chim Di muốn bay thì vung cánh
Chim Sắt cũng muốn nhưng bị canh
Chim nào chẳng thích tung hoành
Nhưng có trách nhiệm đành chờ tới phiên
Thế là tui quên mất chuyện ngủ bù, ngồi tán gẩu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với bà ngồi bên cạnh, nhưng tuyệt đối không nói chuyện đời tư cá nhân của mình, mà công nhận đám người ngồi cùng hàng nói cười rôm rã, làm chuyến bay ồn ào như cái chợ, muốn ngủ cũng không dễ đâu à...
Gần trưa tui lấy bánh ngọt và trái cây khô, hột ngủ cốc ra ăn và mời hai bà hai bên cùng ăn, họ cũng vui vẻ lấy ăn, lát sau bà ngồi bên tay mặt lôi trong xách tay ra nguyên một phần ăn bánh mì nâu thịt nguội, rau cải, cà chua, nhìn thật hấp dẫn và ăn ngon lành, tui đoán là bà mua trong phi trường, phần ăn quá lớn so với cái tướng nhỏ nhắn của bà, dị mà trong chốt lát bà ních sạch bách rồi nghoẻn đầu sang một bên ngủ ngon lành...
Phải công nhận đi máy bay bây là giờ phải tự túc lo cho cái bao tử của mình, nếu đi đường quốc nội thì hãng hàng không vì bán vé quá rẻ, nên (hãng nào cũng vậy) họ chỉ cho hành khách miếng bánh ngọt thật khiêm nhường, lon nước ngọt hoặc ly cà phê nhỏ xíu, quá nhạt nhẻo, ngoài ra mình cũng có thể mua một phần thức ăn làm sẵn, nhưng dở và mắc lắm, nuốt không vô...ngoại trừ đi đường bay quốc ngoại overseas thì họa may đa.
Máy bay hạ cánh đúng giờ, may nhờ quen với bà bạn mới này nên bà hướng dẫn tôi đi lấy hành lý dễ dàng, lại gặp quới nhân nữa hé.
- Bé ơi mình tới rồi nè, đang đứng ở cổng số 3 đó, xe bồ màu gì? Tôi hỏi bạn
- Màu xám xanh, đang chạy vòng vòng trong phi trường chờ bồ nè
Vài phút sau Bé Châu đã tới, tay bắt mặt mừng hai người bạn 5 năm rồi không gặp vui vẻ chuyện trò, đường về nhà bạn cũng khá xa, Bé lái xe vững vàng đưa tôi về đến căn nhà nhỏ nhỏ dễ thương ...
Portland vào thu, cây lá vàng đỏ rực hai bên đường đẹp vô ngần, nắng ui ui, se se lạnh, bên này lá cây điệu đà thay áo đỏ, vàng sớm hơn bên tôi, vì hôm tôi đi hàng cây bên nhà vẫn còn xanh biếc .
Nhà bạn tôi nằm trong khu condos thật rộng, đẹp và yên tịnh, chung quanh là khu shopping thật lớn và đầy hàng quán, chỉ cần đi bộ ra là tới, bạn tôi có cô con gái nhỏ nhắn, thật xinh xắn luôn luôn nở nụ cười thật đẹp trên môi, thật tình tôi rất ngạc nhiên vì lớp trẻ sau này nói tiếng Việt quá rành rẻ, không ngọng nghiệu như con mình, và nói tiếng Mỹ thì nhắm mắt lại cứ ngỡ cô gái Mỹ nào đó đang nói chuyện nha.
Suốt gần hai ngày ở nhà Bé, gặp rồi mới biết, thương bạn mình sống đơn lẻ quá đi, may mà bạn có những đứa con ngoan, hiểu và tận tình lo cho Mẹ đủ điều, hai đứa tui có quá nhiều chuyện để tâm sự, sáng đi uống cà phê, đi dạo, đi ăn, con gái của Bé Châu thật dễ thương và nhiệt tình lắm, Bé Châu cũng lấy ngày nghỉ để tiếp tôi, chân thành cám ơn hai mẹ con bồ nha, tấm chân tình này tôi sẽ nhớ mãi không quên bạn ơi.
Xế chiều thứ tư hai đứa tôi đi đến điểm hẹn để gặp cả nhóm bạn, họ cũng đang trên đường từ Victoria về, tui công nhận Bé Châu bạn tui lái xe cừ thật, Bé Châu và Hương Đông ở khác thành phố nên trên đường đi cứ phải bắt rẽ, đổi xa lộ liên tục, nếu gặp tay lái yếu chập chờn, lạng quang là lấy lộn đường dễ như trở bàn tay, mưa giông trời tối mờ mờ, sợ thiệt nha, xứ Portland nổi tiếng mưa và sương mù, nhỏ Hồng gọi điện thoại hỏi hai đứa tui tới đâu rồi, bọn họ đã đến nhà hàng, nhớ lái xe cẩn thận đường quá xấu vì mưa tầm tả...
- Thì đang cà nhích, cà nhích vì kẹt xe nè, lát gặp nha ...
Cô 5 RG cuối cùng cũng gặp mặt được bạn bè
Rốt cuộc tụi này cũng đến điểm hẹn, Học Trò Xưa ra tận xe đón hai đứa tui, vừa bước vào nhà hàng, mọi người vui vẻ dồn dả tay bắt mặt mừng ...
- Hoan nghênh cô 5 RG, hoan nghênh quá giỏi, quá giỏi, phục phục cô 5 quá đi... tui nghe mà ứa nước mắt vì cảm động, dưng không thấy mình “gan“ như vừa trở về từ chốn hiểm nghèo xa lạ nào đó ...ha ha, ...thấy ấm lòng quá đi ....
Tui thở phào nhẹ người, cuối cùng thì tui cũng gặp được mọi người, còn sung sướng nào bằng phải không?
Thật ra tui chả thấy mình hay ho gì cả, tới được đây phải do sự giúp sức và động viên tinh thần của rất nhiều người các bạn ạ, nên cũng xin mượn câu truyện này để cám ơn nhiều người trong nhóm bạn của tôi, nhưng đặc biệt xin cảm ơn :
Hai vợ chồng sh Lanh Nguyễn- Châu Nguyễn và bạn Bé Châu, hỏng có ba người này trực tiếp đưa chuyến đò thương yêu đến bến, thì chưa chắc tui có thể hội ngộ với nhóm bạn thân thương của mình và ra về với con tim đong đầy kỷ niệm một chuyến đi chơi thật vui này.
- Lộn lần đầu này chắc chắn sẽ còn tái diễn lần nữa, vì tui đang bước vào lứa tuổi hay quên hay lộn mà ...ha ha ... phải chấp nhận thôi.
Cám ơn các bạn đã đọc tự truyện của cô 5 Chèo Đò nha.
Trúc Lan KTP 9/11/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét