Đầu thập niên 1960, không còn nhớ rõ là năm 1961 hay 1962 nữa, dược sĩ BT và tôi được vị chỉ huy trưởng Trường Quân Y giao nhiệm vụ lên dự lễ mãn khóa thụ huấn quân sự của sinh viên quân y tại trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt trong hai tháng hè, đồng thời để cảm ơn Bộ chỉ huy trường VBQGĐL.
Buổi lễ mãn khóa chính thức đã cử hành vào một buổi sáng, tuy nhiên anh em sinh viên còn muốn tổ chức một dạ hội để chung vui với nhau, và cũng để cảm ơn các huấn luyện viên của trường Võ bị. Thức ăn uống đã có nhà thầu, anh em sinh viên chỉ tự trang hoàng lấy tại câu lạc bộ và chuẩn bị những màn ca hát.
Buổi chiều hôm đó, dược sĩ BT và tôi ra chợ Đà Lạt để mua thêm một vài thứ nữa và khi vừa bước chân ra khỏi thì từ trong chợ bước ra có hai thiếu nữ dáng hình rất duyên dáng trong bộ áo dài tha thướt. Hai nàng thấy chúng tôi, đang mặc quân phục sĩ quan, chắc đang đứng ngây người ra nhìn thì cô gái trẻ và đẹp hơn nhìn chúng tôi nhỏen cười và hơi gật đầu như chào rồi rảo bước đi về phía rạp Ngọc Hiệp.
Trong kh tôi còn mải nhìn theo thì bỗng nhiên anh BT vỗ trán rồi kêu lên: TN, đúng TN rồi. Nói xong anh kéo tôi rảo bước theo hai nàng, vừa tới trước cửa rạp Ngọc Hiệp thì bắt kịp. Anh BT, vốn là người bặt thiệp, ăn nói lưu loát và có duyên vội lên tiếng giải thích việc đuổi theo hai nàng, rằng các sinh viên quân y từ Sài Gòn lên đây thụ huấn quân sự sẽ có một buổi văn nghê bỏ túi tối nay và ngỏ ý mời TN tới chung vui thì hân hạnh cho chúng tôi lắm. TN không nghĩ ngợi gì, trả lời ngay là tối nay may qúa nàng còn đang rảnh rỗi nên rất hân hạnh được tới gặp gỡ các sinh viên quân y.
Tối hôm đó, anh BT vì là trưởng đoàn nên phảỉ có mặt sớm tại câu lạc bộ và giao cho tôi việc đi đón TN. Các sinh viên quân y rất ngạc nhiên nhưng không kém phần hào hứng khi thấy có sự hiện diện của cô đào đang nổi tiếng là nữ hoàng sân khấu và đua nhau trổ tài đàn hát rất vui vẻ tưng bừng. TN cũng được mời lên hát và tôi còn nhứ là nàng đã hát bài “ Mưa Rừng” mà nàng đã từng hát trên sân khấu.
Tiệc tan vào khoảng nửa đêm và tôi lại có phận sự đưa TN về rạp Ngọc Hiệp. Khi tôi cầm tay nàng để dìu xuống chiếc xe jeep thì hình nhp cả tôi lẫn nàng đều không muốn buông tay ra ngay mà có vẻ muốn dùng dằng nửa ở nửa về. Khi rời tay tôi cảm thấy đôi mắt nàng có chút gì lưu luyến và chắc con mắt tôi cũng vậy.
Nhưng sau đó với công việc bận rộn hàng ngày tôi cũng quên cuộc gặp gỡ kỳ ngộ tại Đà Lạt với người đẹp cho tới một hôm tại Trường Quân y, tôi đang ngồi tán gẫu với dược sĩ BT thì ngay ngoài cửa phòng bống một chiếc xe Hoa Kỳ thật lớn đậu xịch một cái và trên xe có TN đang ngồi nhìn về phía chúng tôi cười cười. Anh BT và tôi vội chạy ra thì TN nói muốn mời chúng tôi đi ăn trưa tại một cao lâu Tầu tại Chợ Lớn và tất nhiên chúng tôi không chối từ. Trong bữa ăn khá lâu này, TN có tặng cho mỗi người chúng tôi một cái carte gồm hai chỗ ngồi danh dự để tới nghe đoàn hát của nàng bất cứ khi nào và tại đâu.
Tất nhiên chúng tôi không thể bỏ qua vì phần cũng muốn coi hát, phần không thể lơ là tấm thịnh tình của người đẹp nên thỉnh thoảng cũng ghé vô rạp xem nàng trình diễn. Nhiều lần, nàng cho người mời chúng tôi vô hậu trường là nơi nàng ngồi nghỉ ngơi và tô điểm lại son phấn. Trong các vở tuồng mà TN thủ vai tôi chỉ còn hớ vở ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA vì sau đó tôi có viết một bài nhận định về vở tuồng cùng tài nghệ diễn xuất của TN đăng trên báo Tự Do. TN rất cảm động về bài viết này, còn bảo nếu tôi muốn viết tuồng cải lương thì nàng sẽ giới thiệu với một vài soạn gỉa nổi tiếng để hướng dẫn tôi, chắc là nàng cũng biết tôi đã là tác giả của một vài vở kịch đã được trình diễn tại Đà Lạt và Sài Gòn. Một chuyện không ngờ là soạn giả vở tuồng ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA là Nguyễn Phương sau lại sang định cư tại Toronto, Canada và ông mới mất cách đây hai ba tuần.
Sau một vài lần, cùng nàng và đoàn hát đi ăn tối khuya sau khi hạ màn và sự giao tiếp có vẻ mặn mà và thân tình hơn, TN mời chúng tôi tới nhà chơi và tất nhiên chúng tôi cũng không muốn phụ tấm lòng của nàng, có khi tôi tới với DS BT,có khi tôi tới một mình và thường là vào khoảng 12 giờ trưa vì thường ngày lúc đó nàng mới ngủ dậy. Một hôm tôi tới, cũng vào giờ nghỉ trưa thì gặp má nàng đang ngồi ngoài phòng khách. Bà bảo hôm nay không biết sao mà giờ này TN còn chưa dậy và nhờ tôi vô phòng nàng đánh thức nàng dậy và về sau tôi phải làm nhiệm vụ này vài lần nữa.
Thật ra thì thời gian TN đi lưu diễn tại các tỉnh nhiều hơn là tại Sài Gòn nên tôi cũng không có nhiều dịp gặp nàng cho lắm nên có lần tôi đang làm việc tại trường Quân y thì có tài xế của nàng đưa thư tới nói TN đang ốm và muốn nhờ tôi tới khám bệnh. Tôi vội hấp tấp đi ngay, nhưng tới nơi thì nàng cười bảo nàng chỉ ốm sơ sơ thôi chứ hôm nay nàng khoẻ rồi xong vì lâu thấy tôi không tới nên nàng hơi nhớ và muốn gặp lại thôi. Nói xong nàng còn chỉ cho tôi xem chỗ nàng cạo gió ở ngực và lưng nữa. Tuy nhiên hôm nay TN bảo sắp tới ngày sinh nhật của nàng và nàng muốn vui riêng với chúng tôi thôi thay vì tổ chức linh đình như mọi năm với đông người tham dự. Nàng đã sắp xếp chương trình là chúng tôi sẽ đi chơi xa. Như chương trình đã dự định, anh BT và tôi một sớm chủ nhật vào tháng Bảy đã cùng TN và em nàng, lúc đó còn là chú bé BQ lên một chiếc xe Hoa Kỳ lớn, bỏ mui chạy về hướng Gò Dầu rồi vượt biên giới đi sang Miên, thì ra TN nghe nói chợ trời Swayrieng lúc đó lớn lắm, muốn mua gì cũng có nên sang đây để tìm món quà sinh nhật. Chúng tôi đi mua đồ một lúc thì TN kêu mệt và muốn ngủ trưa cho lại sức. Ngưừi đẹp muốn là trời muốn nên chúng tôi kéo tới một khách sạn và trong khi TN lên phòng lầu nghỉ ngơi thì anh BT, chú tài xế, BQ và tôi ngồi dưới vườn uống giải khát và tán gẫu. Chừng một lát thì người hầu phòng tới bảo TN muốn mời tôi lên phòng có câu chuyện. Tới lúc này, do TN kể tôi mới hay là mẹ tôi đã có vài lần tới rạp với thiệp mời TN cấp cho tôi và có lần đã gặp má nàng và nói rằng không muốn tôi và TN gặp nhau nữa vì những lý do này nọ. TN cũng nói là má nàng muốn nàng lấy một người chồng là một ngừơi hiện đang giúp đỡ tích cực tài chánh cho đoàn hát tuy nàng chưa hề thương yêu. TN vừa nói, mắt vừa đẫm lệ chứa chan. Tôi chỉ nghe, không nói gì, chốc chốc lại lấy khăn chùi nước mắt cho nàng. Sau cùng TN giở các món đồ mới mua tại chợ trời và lấy ra một món tặng cho tôi, đó là một bức màn trúc hình chữ nhật, chiều ngang khoảng 1m và chiều dọc khoảng 80 cm, ở chính giữa là hình một con mắt. Có thể đây là một sản phẩm của những người theo đạo Cao Đài vì người Cao Đài thờ Một Mắt và gọi là Thiên Nhãn. TN bảo Mắt này sẽ theo tôi mãi và phù hộ cho tôi vạn sự tốt lành, nàng còn bảo đã nhờ một pháp sư người Miên làm phép cho linh rồi.
Đó là lần gặp gỡ cuối cùng với TN trên dòng thời gian với biết bao nhiêu sự đổi thay. Người xưa đã thành người thiên cổ. Tấm mành trúc với Thiên Nhãn cũng bị bỏ mất do thời cuộc nhưng đôi mắt người xưa đôi khi vẫn còn ẩn hiện trong tâm tưởng với một vẻ lưu luyến và nỗi buồn cuả “ Tình một thuở còn vương” như lời thơ Đoàn Phú Tứ trong Màu Thời Gian.
Tại Toronto, một hôm tôi tới phòng mạch của một bác sĩ nhãn khoa tại đường Bloor West để khám về bệnh hột cườm. Ngay khi bước vô phòng đợi, tôi sửng sốt vì thấy treo trên tường một tấm mành trúc có hình một con mắt, giống hệt như tấm mành trúc mà TN mua tặng tôi nhưng kích thước lớn gấp rưỡi. Tôi có lần tò mò hỏi ông có bức mành này từ đâu thì ông bảo ông mua được trong một dịp đi tour tại Miên, thấy thích hợp với phòng khám nhãn khoa nên mua về để treo. Mỗi lần tới khám theo dõi bệnh hột cườm dù đã mổ, tôi lại nhìn bức mành, lòng ngậm ngùi hồi tưởng tới một mảnh tình đã vỡ trong ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA. Tôi xúc cảm, viết bài thơ rồi phổ nhạc và trình làng hôm nay nhân dịp tháng Bảy là tháng sinh nhật của ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA.
Hoàng Xuân Thảo
Kỷ Niệm Sinh Nhật Thanh Nga - 31/7/1942
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét