Thứ Năm, 2 tháng 8, 2018

Cuối Xuân Và Nỗi Nhớ

Mượn ý mượn lời người xưa, ghi lại đôi chút nỗi niềm còn cảm nhận được trong một khoảnh khắc về cuối xuân của một đời người xa xứ. 
Cũng chỉ là mong để đọc cho vui với nhau thôi trong lúc đầu óc còn tỉnh táo chưa đến nỗi "I haven't lost my mind /half of it just wandered off /and the other half went looking for it ". 
Liên tưởng lang bang: 
"Người đi một nửa hồn tôi mất 
 Một nửa hồn kia bỗng dại khờ " 
(Hàn Mặc Tử). 



Nghe tiếng cuốc kêu, động lòng cố quốc tha hương
Bước lên lầu cao nhìn ra ngoài xa không biết quê nhà nơi nao 
Đương lúc, hoa rụng tơ bay một trời xuân mộng
Cảnh quan sông núi giờ đã điêu tàn không còn như trước nữa 
Nhớ lại thuở nào ca quạt đa tình một vầng trăng sáng lung linh
Áo múa vô ý phất phơ đẹp như mấy dải mây thâu lượn lờ lưng trời
Chúa Xuân nay đã đi rồi, hoa nở muôn hồng nghìn tiá cũng đã tàn theo
Bỏ lại ai kia vườn xưa hương lạnh và nguyên cả một mùa thu buồn 

Nghe tiếng cuốc kêu động khách sầu,
Lầu cao dõi mắt bóng quê đâu.
Tơ hoa bay rụng trời thơ mộng,
Sông núi hoang tàn cảnh bể dâu.
Ca quạt lung linh vầng nguyệt tỏ,
Áo xiêm lất phất áng mây thâu.
Xuân đi bỏ lại đời cô lữ,
Hương lạnh vườn xưa nỗi bạc đầu.

Phạm Khắc Trí

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét