Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2018

Charlie


Người ấy với tôi cùng tuổi, cùng lớp, cùng ở một chỗ. Chàng có dáng thư sinh, vui  vẻ, cởi mở. Đó là năm 1954-1955, mười bẩy, mười tám tuổi. Tuy sống trong cảnh chẳng ra học, chẳng ra làm, nhưng mấy thằng rất vui, cười giỡn hoài. Có bữa 5 thằng vét túi chỉ  có một đồng(!) (Cái hồi một đồng xé làm hai, năm cắc cũng mua được một món)
               
Hôm nay Bảo cứ việc thổi cơm. Năm cắc cà chua năm cắc tôm (gạo thì đã có viện trợ đầy lu, nhưng canh cà chua nấu với tôm khô, năm thằng ăn rất ngon, mỗi thằng bốn năm chén)
Chàng là một chân chạy, ra đường nhiều, không ngồi dưới mái nhà tôn, chống cằm suy nghĩ chuyện đế vương!
Một bữa chàng ngoài phố về, kể chuyện bạn bị ức hiếp, chàng ra tay can thiệp. Mười chín thằng du côn vây quanh, có mấy đứa có dao nữa, chàng đánh bay, đánh gục … chạy hết (chàng học judo có đai đen mà).

 Chàng kể chuyện đánh lộn, máu me, như là chuyện vui! Bảo vệ bạn không phải là chuyện vui sao?  Giáo Sư Phạm Lợi đã từng đặn dò là học võ để giữ mình và giúp người chứ không phải suốt ngày đi đánh lộn để khỏi ngứa chân tay! Thế cho nên chàng đai đen này trông rất nho nhã, vui vẻ, cởi mở.

Sau đó tôi vào Sư Phạm, chàng đi lính. Và sau này nghe tin chàng tôi rất vui vì có một người bạn như thế.
Chàng hòa đồng với đời sống quân ngũ. Người trong đơn vị không gọi chàng theo cấp bậc! mà gọi Anh Năm
Đẹp thay
Người vợ thắp nến, nhìn bánh sinh nhật, đợi chồng không về
Đẹp thay
Các con thần tượng bố có một cuộc sống hào hùng
Đẹp thay
Không chống nổi hỏa lực của địch, người Sĩ quan cho lính rút hết, còn mình (đang bị thương) ngồi ôm cây Đại Liên! Một mình nơi rừng núi, ngồi tâm sự với cây đại liên
Đẹp thay !!!

Chân Diện Mục

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét