Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

Cơn Lốc



Buổi trưa. Cơm nước xong, đang ngồi chấm bài học sinh, một chiếc mô tô khủng ào vào sân. Trên xe là hai người đàn ông khoảng trên dưới 60, mắt kính đen, quần bò, giày thể thao, túi xách, máy ảnh lỉnh kỉnh…
Nghĩ  bạn của Nhung, tôi vừa gấp vội chồng vở  vừa quay vào nhà gọi to:
- Nhung ơi, có khách!
          Người lái xe mô tô bước xuống mở mũ bảo hiểm. Ui trời! Bùi Hoàng Sơn. Người thứ hai cũng vừa xuống xe, gỡ mắt kính ra. Một khuôn mặt khá quen. Sơn hỏi:
- Biết ai đây không?
- Vũ Bình Quảng.
          Giọng Quảng vang lên:
- Chưa gặp lần nào sao biết?
- Mới xem hình cuộc họp mặt ngày 24/11 ở Thanh Đa. Quảng chụp với Vượng Minh- Vượng Tư…Mời hai bạn vào chơi. Nhung ơi, Bùi Hoàng Sơn với Quảng nè.

Sơn và Quảng ngồi ở bàn học- loại bàn bốn chỗ ngồi. Nhung lấy mứt gừng mời khách rồi chu đáo vào trong pha trà.
-Mứt gừng phải có trà nóng- Nhung nói.
Từng lát gừng vàng phủ nhẹ lớp đường áo. Quảng trầm trồ:
- Mứt gừng này ngon thật. Ăn đi Sơn
- Ừ, đây là mứt mà bà xã Vũ Quốc Từ mới làm. Từ  học lớp Hoàng Đào đó. Ngon đặc biệt luôn.
Trà đã ngấm. Mứt gừng cay thơm và những chén trà Bầu Cạn nóng…
- Đây là Đức. Mình và Đức chưa hề gặp nhau phải không?- Quảng hỏi.
-Ừ, chỉ nghe tên Quảng, giờ mới gặp.
- Sơn học 12B với Đức?
- Đúng đó. Mấy bà này gan dàn trời, dám lên học nhờ ở TH Pleiku đó.
- Chắc hồi đó dữ lắm.
- Trừ hai cặp đôi mà các bạn biết. Còn tụi này hiền khô à.
Sơn tiếp lời:
-Học một năm mà có hai cặp đó.  
Quảng cười:
- Còn lại là không nói gì nhưng về nhà hết thở ra lại thở vô. Đúng không?
- Cái đó trúng ai nấy biết…
- Hên thật. Hồi đó mình không học chung lớp với 8 cô này. Nhưng Đức có còn nhớ một mùa hè, mình là nam sinh duy nhất trong  lớp dạy thêm của cô Oanh đó…
-Tiếc quá, Đức không nhớ.

Giọng chị Nhung:
- Vậy hè năm đó Quảng là “ gươm lạc giữa rừng hoa” hả?
Quảng bật cười:
- Chưa chắc. Biết đâu ngày đó em là “ hoa lạc giữa rừng gươm” chị Nhung ơi.
-Ừ, mấy cô Pleime mà. Nghịch phải biết!
- Quảng về Pleiku khi nào?- Chị Nhung hỏi tiếp.
-Em mới về hôm qua. Tối nay lại bay rồi..
-Sao vội thế?
-Kì này em về Việt Nam vẻn vẹn có một tuần
- Sao về chỉ một tuần?
- Là vì em quyết tâm dự họp mặt liên trường Pleiku tại Thanh Đa ngày 24/11 vừa rồi đó. Họp mặt xong em vội bay lên đây gặp bạn bè, tối nay về lại Sài Gòn, mai lại đi Nha Trang…


- Đi dữ quá
-Dạ, chân em còn khỏe mà
-Như vậy là Đức và chị Nhung đã nghỉ hưu. Bên này nghỉ sớm, bên đó phải 66-67 tuổi
-Đúng đó. Nghỉ hưu lâu rồi
-Bên đó thời gian làm việc kéo dài như thế liệu có còn dưỡng già được không?- Chị Nhung xen vào
-Được chứ! Em vừa làm việc vừa nghỉ ngơi đây
Quảng nhìn quanh  rồi nói:
-Dạy thêm là công việc của Đức sau khi nghỉ hưu?
-Ừ
-A, học trò viết đầy bàn. Để Quảng đọc xem có viết thư gửi cho mây gió như mình ngày xưa không?
-Đừng đọc! Tụi nó viết vớ vẩn lắm!

Quảng nheo mắt nghiêng người đọc rồi nhăn mặt:
-Ui, đúng rồi. Lũ nhóc này viết quá bậy. Chắc ít nhiều giống cha mẹ chúng. Nhưng lúc nãy xem chồng vở Đức đang chấm thì thấy chữ của tụi nhỏ lại  đẹp và sạch sẽ ghê. Chắc là nhờ thầy chăng? Hay là Đức chụp và cho lên mạng đi!
-Đã nói rồi mà. Ai bảo đọc.
-Đức có Facebook không?
-Có chứ. Để biết tin và buồn vui với bạn bè…
-Quảng nghĩ là thầy cô thì không nên chơi Facebook.
-Sao vậy? Bạn Đức ở Úc lại nói nhà trường yêu cầu giáo viên phải lập Facebook để hiểu thêm về học trò và khéo léo định hướng, giáo dục chúng.
-Quảng vẫn cho là không nên
Một người khá bảo thủ- Tôi thầm nghĩ.     
-Dạy học có khi nào Đức đánh học trò không?
-Không
Sơn cười:
-Làm gì có sức mà đánh. Tay lại đau nữa, đánh gì nổi. Chỉ nói vài câu học trò đã đau đầu rồi..
-Đức có dạy mấy đứa nhà Quảng không? Mình có nghe Khang và Mạnh nhắc tên cô Sen…
Sơn cắt ngang:
-Sao không? Hồi đó Sen+ Đức bóp mũi mấy đứa em ông đó. Hai bà này dạy trường Trung Học Pleiku những năm 1976-1977-1978 mà
-Sen hẳn là có dạy, Đức chỉ biết hai cậu em của Quảng vì đường Trần Khánh Dư nhà Quảng liền kề  đường Trần Quang Khải. À, qua đó Quảng có thường gặp Đào- Hoa- Vân không?
-Hồi trước ở Cali thì hay gặp; giờ Quảng qua Texas nên ít gặp hơn. Các bạn đó giỏi lắm.
-Ừ, nghe Sen nói gặp lại sau mấy chục năm Sen thấy Hoa- Đào- Vân thay đổi rất nhiều. Ai cũng có những suy nghĩ, những quan niệm về cuộc sống, về bạn bè, về công việc làm ăn, về tiền bạc, về chuyện được mất…  thật là sâu sắc. Nghe cứ nhẹ tênh.
-Về Pleiku Quảng đi những đâu rồi?
-Nhiều. Đã gặp được những người cần gặp. Bất ngờ là được gặp cả một bạn ở tận Quảng Ngãi. Mà gặp tại Pleiku đó.
-Hay thật!
-Quảng còn đi Nha Trang. Có việc ở đó. Quảng định gì là phải làm cho được.
-Rồi. Vậy bạn tiếp tục thực hiện dự định của mình nhé.
-Ừ. Chào chị Nhung. Chào Đức.

Không hẹn. Không báo trước. Hai người bạn cũ ào đến thăm bất ngờ như một cơn lốc. Nghe đâu cơn lốc ấy còn tiếp tục đại náo nhà Huyền ở Ninh Thượng- Ninh Hòa rồi đâu đó nữa theo một lộ trình đã vạch sẵn cho chuyến trở về này.
Như “cơn lốc”! “ Vouloir, c’est pouvoir!”- Ở đời  mấy ai làm được ... 



Nguyễn Thị Đức

(Cựu Học Sinh Trung Học Pleime - Pleiku)
                                                                                                

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét