Hôm nay trời đã vào Thu, nắng thật dịu, trải nhẹ trên mấy ngọn cây cao. Vài cơn gió hơi lành lạnh lướt qua như muốn đuổi theo những chiếc lá vàng đang nhẩy múa trên mặt đường.
Tôi cố rảo bước đi bộ thật nhanh, cho đủ một vòng hết khu phố tôi đang ở. Bác sĩ về tim khuyên tôi nên đi bộ mỗi ngày nửa giờ cho khỏe.
Mấy tuần qua, tôi bận có khách ở xa đến chơi, lại thêm thời tiết quá nóng nên tôi lười không đi bộ.
Mỗi lần đi qua ngôi nhà có giàn hoa tím thật đẹp, tôi thấy bà cụ già người Mỹ với mái tóc bạc phơ hay ngồi ở cái ghế xích đu trước cửa. Cụ luôn mỉm cười nói “Hi” với tôi.Thỉnh thoảng tôi ngừng lại, nói vài câu xã giao thăm hỏi Hôm nay, cái ghế xích đu đã biến đâu mất. Cửa đi vào nhà mở toang, đồ đạc trống trơn, có vài người Mễ đang lau chùi dọn dẹp.
Tim tôi bỗng đập nhanh như trống chầu, tôi linh cảm đã có gì xảy ra cho bà cụ
Người hàng xóm của cụ đang đứng coi hai đứa bé chừng bốn năm tuổi chạy tung tăng ở trước cửa nhà.
Tôi ngừng lại hỏi thăm, người hàng xóm cho biết cụ đã chết cách đây hai tuần vì bệnh tim. người con trai duy nhất ở xa về đang lo dọn dẹp để bán nhà.
Tôi bước vội đi thật nhanh, để người hàng xóm của cụ không nhìn thấy khóe mắt tôi đã long lanh ướt.
Cụ là một hình ảnh quá thân thuộc với tôi. Mỗi ngày tôi đi bộ qua nhà cụ, cụ đều ngồi trên ghế xích đu, chào tôi bằng tiếng “Hi” thật ngắn, nhưng kèm theo nụ cười và ánh mắt thân thiện, nồng ấm, trải dài theo những bước đi của tôi .
Bao nhiêu năm tháng qua, tôi đã trót yêu giàn hoa tím, yêu nụ cười và ánh mắt thật dễ thương của cụ.
Những hình ảnh mà những ngày đông giá rét, không đi bộ được, tôi thấy nhớ vô cùng.
Tôi vẫn tự hỏi, những ngày đông lạnh phải ngồi trong nhà, cụ có nhớ tới tôi, như tôi đang nhớ cụ không?
Đã bao nhiêu lần tôi tự nhủ, hôm nào tôi phải dừng lại, nói chuyện với cụ thật lâu, cho cụ biết những ngày mùa đông tôi đã nhớ cụ đến thế nào.Hẳn là cụ sẽ vui lắm.
Cứ định như vậy, rồi quên, rồi ngày tháng qua. Cho tới bây giờ, không còn cơ hội nói nữa vì cụ đã đi mất rồi.
Mãi nghĩ ngợi lan man, tôi đã đi đến cái sân banh trên con dốc cao, có những bụi hoa cúc dại màu vàng đang ngả nghiêng trong gió.
Tôi yêu hoa cúc dại màu vàng từ một hình ảnh quá đẹp của những ngày mới đặt chân lên đất Mỹ
Ở lớp học Anh văn mới ra, tôi đang đứng đợi xe cậu em đến đón, ngày ấy nhà cửa còn thưa thớt, bên kia đường trước trường học là một khoảng đất trống đầy hoa cúc dại màu vàng.
Bất chợt có một cái xe đậu lại gần chỗ tôi đứng.Trên xe là một đôi nam nữ còn trẻ. Người đàn ông mở cửa xe bước ra, anh ta cao lớn, dáng dấp thư sinh. Anh chạy băng qua đường, ngắt vội mấy cành hoa cúc dại, trở lại xe, trao cho người con gái và ghé môi hôn thật nồng nàn.
Tôi đứng phía sau, nên chỉ nhìn thấy mái tóc người con gái ngả nhẹ vào vai người đàn ông, tay phải anh ta choàng qua vai nàng như muốn kéo người yêu sát lại gần hơn. Chiếc xe từ từ lăn bánh, rồi mất hút.
Tôi đứng ngơ ngẩn nhìn theo, đến nỗi xe cậu em đậu ngay trước mặt mà tôi cũng không hay.
Lên xe, tôi vẫn còn nhớ mãi đến nét mặt rạng rỡ của người đàn ông, trên tay cầm mấy nhánh cúc dại màu vàng đang băng qua đường, miệng cười mím chi thật có duyên, đôi mắt tình tứ nhìn về phía người con gái đang nhoài người, ló đầu ra khỏi xe nhìn về phía người yêu.
Hình ảnh của ngày hôm ấy, khiến tôi thấy những bông cúc dại màu vàng sao đáng yêu quá.
Sau này, cứ mỗi lần thấy những bông cúc dại màu vàng, tôi lại nhớ đến hình ảnh thật đẹp của bức tranh tình yêu ngày đó . Tôi thầm mong họ vẫn còn hạnh phúc bên nhau và lẩm cẩm tự hỏi chẳng hiểu hai người, có ai còn nhớ đến kỷ niệm với những bông cúc dại màu vàng của thuở nào không?
Riêng người ngoại cuộc như tôi, thì lại chẳng bao giờ quên được.
Những bông hoa vàng mang đến cho tôi bao nhiêu là kỷ niệm ở quê nhà. Thành phố Đà Lạt thơ mộng với những bông hoa Mimosa vàng rực ở góc Biệt thự Tĩnh tâm, nơi tôi theo mẹ cùng phái đoàn nhà Thờ lần đầu tiên đặt chân đến Thành phố sương mù. Ngày ấy tôi còn là con bé ngu ngơ 15 tuổi, chưa biết điệu đà son phấn, nghịch ngợm hồn nhiên như con trai. Vậy mà cũng làm được một anh chàng trong phái đoàn nhà thờ ngơ ngẩn. Những câu tán tỉnh đầy ẩn ý thật hay mà tôi cứ ngẩn tò te chả hiểu gì cả. Bây giờ tóc đã bạc gặp lại nhau trong một chuyến đi chơi qua Canada, chàng ta, không, phải nói là “cụ ta” mới đúng, vui vẻ nhắc lại và thành thật khai báo là lúc đó mặt mũi tôi trông sáng sủa mà chả thông minh tí nào.Nghe kép tán mà mặt cứ ngơ ngơ như vịt nghe sấm. Cũng may còn có dịp gặp lại nhau để kể chuyện thuở ấu thơ . Sau khi lập gia đình với ông chồng Hải quân phải thuyên chuyển nay đây mai đó. Những ngôi nhà tôi ở từ Nha Trang, Vũng Tàu và cuối cùng là Cam Ranh. Nơi nào cũng có những bông hoa vàng với cả một trời nhung nhớ.
Đi bộ khá xa, thấy trời trở gió mạnh và có vẻ muốn mưa, tôi vòng trở lại. Qua nhà bà cụ tôi thấy mấy cái thùng đầy giấy tờ sách báo ngả nghiêng trước cửa. Có cả mấy tấm hình rơi lả tả xung quanh. Cơn gió thổi mạnh mang theo một tấm hình bay dạt vào gốc cây bên đường, thấy hình bà cụ ôm con chó tôi nhặt cho vào túi áo
và chạy vội về nhà vì trời đã chuyển mưa. Tôi nâng niu ngắm nghía tấm hình bà cụ và thầm nghĩ , có phải cụ biết tôi đang nhớ cụ nên cụ cho tôi được giữ tấm ảnh này không? Tôi chợt nghĩ đến cả đống hình của tôi trong mấy cái hộp giấy ở dưới basement . Một ngày nào đó tôi sẽ ra đi như cụ, các con tôi sẽ làm gì với quá nhiều hình ảnh của tôi? Có thể chúng cũng phải vứt bớt đi chứ. Rồi cơn gió vô tình nào sẽ thổi cho những tấm hình của tôi lưu lạc tới đâu. Chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy thật buồn.
Hồng Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét