(Cảm xúc từ một câu chuyện tình dưới mái trường Cấp III)
Trở về rồi, Thầy có thấy gì không?Đôi mắt em, trên hàng cây phượng đỏ
Khi đầu hè hoa trổ bông rực rỡ
Sợ ngày chia tay lá khép chờ mong
Cuối thu tàn, chớm lạnh trời vào đông
Hành lang lớp học dài như nỗi nhớ
Chiều tan trường, em bâng khuâng đứng đó
Thầy đâu rồi, bước về chỉ mình em
Trở về rồi, Thầy có thấy thân quen?
Nơi bục giảng, tay ai run rẩy vẽ
Đường tròn chẳng tròn như tim em rất trẻ
Rung động đầu đời nói chẳng thành câu
Giờ Toán học, em chỉ muốn thật lâu
Dẫu khô khan phương trình, và ẩn số
Công thức nào em rối bời chưa ngỏ
Định nghĩa Tình Yêu em vẫn đi tìm
Trở về rồi, Thầy có thấy chợt buồn?
Chỗ em ngồi năm xưa, giờ trống vắng
Còn đâu nữa nụ cười hiền toả nắng
Phút ngại ngùng đôi ánh mắt gặp nhau
Để đêm về em thao thức canh thâu
Nắn nót viết tên Thầy trên thước kẻ
Quà tặng của em đơn sơ, bé nhỏ
Rất nồng nàn, say đắm một tình Thơ
Trở về rồi, Thầy có thấy ngẩn ngơ?
Chiều hôm ấy hồn em lạnh rét mướt
Mắt em nhạt nhoà hay vì mưa ướt
Ngày Tân Hôn, Thầy vui bước qua cầu
Thầy vô tình, Thầy có biết gì đâu!
Cô bé lang thang một mình hờn dỗi
Trái tim mới lớn mong manh quá đỗi
Gặm nhấm nỗi buồn, thèm khát yêu đương
Trở về rồi, Thầy có thấy vấn vương?
Ghế đá, hàng cây, sân trường…im lặng
Mây lững lờ trôi như đang hờn trách
Tuổi học trò thần thánh ai mang đi
Thuyền xuôi dòng nhưng em mãi khắc ghi
Sẽ quay lại, dù đôi lần em khóc
Em vô duyên, chẳng nên phận tơ tóc
Nghĩa Thầy Trò, mình mãi mãi nhớ nhau
Kim Loan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét