Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2020

Hảo


(Riêng tặng M.L)

Hảo là con một người bạn của cha tôi. Nàng không đẹp nhưng có duyên. Mắt Hảo to và đen láy, tóc dài quá vai và thường buộc lại thành “đuôi ngựa”. Với số tuổi 16, Hảo còn đầy đủ những cử chỉ và tính tình của một đứa nhỏ, Hảo chưa đáng gọi là “nàng”. Tôi vẫn quen gọi Hảo là bé, nhưng Hảo thì không muốn vậy, dù tôi hơn nàng những 8 tuổi. Chúng tôi đã sống với nhau có một thời thơ ấu êm đềm và sung sướng, một dĩ vãng đầy kỷ niệm mà những khi nhắc lại chúng tôi còn bồi hồi cảm động. Ngày đó, Hảo hay làm nũng, hay hờn giận và hay bắt tôi chiều nàng đủ thứ. Mỗi khi tôi trái ý, Hảo thường về bè với Loan, em gái tôi “không thèm chơi với anh ấy nữa” để rồi, lát sau, tôi lủi thủi một mình, Hảo lại ra làm lành. Nhưng có lẽ cảm động nhất là lần Hảo đã cắn bàn tay trái của tôi. Tôi không nhớ vì lý do gì, Hảo đã giận dữ ghì bàn tay cắn thật mạnh và khi thấy tay tôi chảy máu, Hảo sợ hãi ôm chầm lấy tôi oà lên khóc:
- Hảo xin lỗi anh Vũ, Hảo không muốn anh đau như vậy.

Tôi cũng ôm Hảo, và lần đầu tiên trong đời, tôi thấy một cảm giác lạ lùng tràn vào cơ thể. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu cảm giác đó có phải là tình yêu hay không, nhưng mỗi khi nhìn thấy vết sẹo trắng nho nhỏ trên bàn tay, tôi lại nhớ đến Hảo và cảm thấy gần gũi với nàng hơn lên.

Tôi đến thăm Hảo vào buổi xế trưa. Trời Sài Gòn thật nóng và khó chịu. Chỉ vì được gia đình Hảo coi như người nhà, tôi mới dám đến vào giờ này, giờ mà có lẽ mọi người đang say ngủ. Mẹ Hảo đang ngồi may vá bên cửa sổ. Tôi mở cửa đi vào, mẹ Hảo ngước lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc. Bà nói:

Vào đi Vũ. Trưa nắng thế này, sao con không để chiều mát hãy lại.

Tôi cười:
- Ở nhà buồn quá, con định rủ em Hảo đi ciné.
- Em nó còn ngủ trên gác ấy, để bác lên gọi. Con gái, con đứa gì mà ngủ suốt ngày.
- Để con lên gọi cũng được. Chắc đêm qua Hảo thúc khuya.
Mẹ Hảo bĩu môi.
- Mới 9 giờ tối đã ngáy như sấm. Con gái thời nay hỏng… Ngày xưa, bác làm việc quần quật chứ đâu…

Tôi không trả lời, đi thẳng vào nhà trong. Tôi lên được nửa cầu thang thì gặp Hảo. Nàng gọi khẽ “anh” rồi mỉm cười. Tóc Hảo bù rối, bộ pyjama hơi nhàu nát, trông Hảo đẹp man rợ và thật quyến rũ. Tôi thấy tim mình đập mạnh. Tôi hỏi:

- Đi ciné với anh không bé?
- Đi thì đi. Nhưng anh chờ Hảo tắm rửa một chút cho mát. Nóng quá, chịu không nổi.

Tôi ngồi chờ Hảo trong phòng nghe tiếng nước chảy ào ào và tiếng Hảo hát nho nhỏ bài Mộng chiều xuân.

“Gió chiều thầm vương bao nhớ nhung
Người yêu thoáng qua trong giấc mộng.
Bao niềm nhớ thương, bao ngày mong chờ
Trách ai đành tâm hững hờ…”


Giọng Hảo trong và thật buồn. Tôi hỏi lớn:

- Đi phim gì, bé?
- Tùy anh “Ils n’ont que vingt ans” đi
- Ừ, nhưng anh xem rồi
- Nhưng Hảo chưa xem

Vừa lúc đó, Hảo đi ra. Tôi lại ngẩn người và thấy tim mình đập mạnh. Hảo đẹp quá, một vẻ đẹp tươi mát và dịu dàng, khác hẳn vẻ đẹp man dại lúc nàng vừa ngủ dậy. Vài giọt nước còn đọng trên đôi má phớt hồng của Hảo như những giọt sương sớm trên cánh hoa đào. Tôi thầm nghĩ, người con gái đẹp và quyến rũ nhất khi nàng vừa ngủ dậy và sau khi nàng tắm. Tôi nói ý nghĩ đó cho Hảo nghe và bảo hôm nay tôi đã được thấy cả hai vẻ đẹp đó của Hảo. Hảo cười, má hơi đỏ:

- Chỉ khéo nịnh. Ai khiến anh nịnh Hảo nào? Rồi Hảo nói lảng:
- Anh muốn Hảo mặc đầm hay mặc ta?
- Hôm nay anh muốn bé mặc áo dài.
- Màu gì?
- Màu xanh đậm. Mặc màu đỏ, trông bé trắng hơn nhiều.

Hảo cười tủm tỉm:
- Chứ mặc màu khác, người ta tưởng Hảo lai Miên.

Tôi bật cười vì sự vô ý của mình và thấy Hảo thật tinh ý. Con gái thường tế nhị như vậy và khó hiểu nữa. Tâm hồn họ là một khu rừng rậm mà tôi càng cố tìm hiểu thì càng thấy mình lạc lõng…

Hoả sửa soạn thật lâu. Nàng chải đầu rồi buộc lại thành đuôi ngựa, vuốt lại tà áo…Người Hảo dài và thon, tôi nhìn nàng đăm đăm.

Hảo cười: 
- Hôm nay trông Hảo lạ lắm sao mà anh nhìn kỹ thế.

Tôi gật đầu: 
- Ừ…Ừ…Hôm nay bé đẹp lắm…

Hảo chợt nắm lấy tay tôi kéo lại gần nàng rồi chỉ bóng hai người trong gương:
- Tại sao anh cứ gọi Hảo là bé. Anh trông xem, anh lớn hơn Hảo được bao nhiêu nào?

Tôi ngẩn người. Lần đầu tiên tôi thấy Hảo lớn. Lần đầu tiên tôi thấy ở Hảo một sự nẩy nở hoàn toàn về chất của một thiếu nữ dậy thì – Tôi tự hỏi Hảo coi tôi như một người anh hay một người yêu, và ngược lại, tôi cũng không hiểu mình coi Hảo như một người em gái hay một người yêu nữa? Nhìn bóng hai người trong gương, tôi thấy chúng tôi thật xứng đôi, và nếu tôi lấy Hảo, tôi nghĩ vậy, chắc là tôi không có gì để ân hận., và điều đó cũng thật dễ dàng…

Thấy tôi ngơ ngẩn, Hảo cấu mạnh vào tay tôi, gắt:
- Anh nghĩ gì mà thộn mặt ra thế. – Sao không trả lời Hảo?

Tôi suýt xoa: 
- Tay Hảo như móng tay mèo, cấu anh xước cả tay.

Vô tình tôi đưa tay trước mặt Hảo, và cả hai chúng tôi cùng trông thấy vết sẹo trắng nho nhỏ. Tôi hỏi:
- Bé nhớ sẹo này không?

Hảo thẩn thờ: 
- Kỷ niệm của chúng mình, Hảo nhớ như ngày hôm qua – Hôm đó, anh trêu Hảo, và Hảo đã cắn tay anh đến chảy máu. Rồi Hảo sợ quá ôm anh khóc.

Nói đến đó, Hảo đỏ mặt dừng lại. Cả hai chúng tôi đều yên lặng – Cho đến bây giờ, tôi đã chắc chắn là tôi yêu Hảo và Hảo cũng yêu tôi. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ thuở thơ ấu, hồn nhiên và đôn hậu, nó lớn lần với thời gian, chúng tôi đều cảm thấy mà không biết đó là tình yêu – Lúc này tôi muốn ôm Hảo vào lòng và nói với Hảo là tôi yêu nàng, nhưng nhìn mắt Hảo, tôi biết là lời nói của tôi không cần nữa, chỉ nhìn mắt Hảo, tôi cũng biết là Hảo yêu tôi và hiểu là tôi yêu nàng.

Tôi nói bâng quơ:
-Trời nắng quá…Có lẽ sắp mưa.

***


Tôi ngồi thu mình trong ghế, mắt nhìn về cuối đường. Đã quá giờ hẹn 15 phút rồi mà Hảo chưa đến. Hơi nóng ruột. –Đây là buổi hẹn đầu tiên giữa tôi và Hảo – Chính tôi cũng không hiểu hành động của tôi có gì đáng chê trách không? Tôi vẫn tự bào chữa là tôi gặp Hảo lần này cũng như bao lần khác tôi đã gặp nàng, đã đón nàng đi chơi. Nhưng trong thâm tâm quả tình tôi cũng nhận thấy một vẻ gì khác lạ, không giống những lần gặp gỡ trước, một vẻ gì ám muội, lén lút…

Tôi nhấp một ngụm “33”, chất rượu làm tôi bình tĩnh hơn. Chung quanh tôi, từng cặp tình nhân chụm đầu tâm sự. Một người bạn ngồi ở góc phòng nháy tôi cười. Người đối diện với nó là một cô đầm lai, tóc hung vàng. Tôi cười với nó, nhưng mắt chăm chú vào đôi chân thon dài và trắng của cô bạn nó. Tôi nghĩ đến Hảo, chân Hảo cũng dài và thon… Nhưng hôm nay, tôi nhắc Hảo sẽ mặc áo dài…

Tôi mua một tờ báo, đọc qua tin tức hàng ngày. Một chiếc Mig bị hạ. Vài tin chiến sự. Cáo phó đăng Trung uý Y sĩ Lê Ngọc Hoàn vừa hy sinh. Hoàn mới ra trường năm ngoái. Ngày tôi học năm thứ nhất thì Hoàn học năm thứ ba. Thời gian qua mau, chiến tranh mỗi ngày một thêm khốc liệt, vài năm nữa, tôi sẽ ra trường, và biết đâu, một ngày nào đó báo sẽ đăng tin tôi mới hy sinh. Chắc Hảo sẽ buồn lắm, tôi nghĩ vậy.

Tôi lại nhìn về cuối đường, vẫn chưa thấy Hảo. Có lẽ trời sắp mưa. Gió mạnh. Qua đám lá cây, tôi thấy bầu trời xám mầu chì. Lá me rụng tơi tả…Tôi chợt thấy bóng Hảo hiện ra ở cuối đường, trong đám lá me tơi tả đó. Hảo mặc áo dài màu xanh, tóc Hảo không buộc, để xõa bên vai và bay lòa xòa theo gió. Giáng Hảo uyển chuyển như rắn bò. Giữa hai hàng cây cao vút Hảo có vẻ bé bỏng và cô đơn. Tôi thấy thương Hảo vô cùng…

Hảo sắp qua đường. Nàng xoay người đưa tay vuốt tóc, tà áo tung bay. Bóng Hảo khuất sau góc tường rồi hiện ra ở trước cửa, lộng lẫy như một nàng tiên. Nàng đưa mắt tìm kiếm. Thấy tôi, Hảo cười, đôi môi cong lên, hai mắt có đuôi. Tôi cười với Hảo. Nàng đi lại phía tôi giữa những con mắt thèm thuồng và xấc láo. Tôi thoáng nghe tiếng một đứa con trai:
- Con bé kháu quá.

Tôi không mấy quan tâm đến những lời bình phẩm vô giáo dục ấy, chỉ yên lặng kéo ghế cho Hảo ngồi. Nàng nhích ghế lại gần tôi hơn và mỉm cười:

- Anh chờ lâu chưa?
- Mới độ nửa giờ thôi.
- Nhà có khách. Bà phán Thái đó. Có cả thằng cha Minh học Dược nữa, anh biết không?
- Biết. Hắn học với anh ở trung học, bị trợt 2 năm.

Hảo cười 
- Vậy mà bà ấy cứ khoe con học giỏi đủ thứ. 

Rồi Hảo hạ giọng một thoáng vẻ tinh nghịch.
Anh biết không bà bô nhất định bắt em bưng nước ra. Kỳ thấy mồ! Hắn nhìn em hau háu. Em phải nói là anh hẹn đưa anh đi ciné, bà bô mới chịu cho đi đó.

Tôi thở ra nhẹ nhõm. Cuộc gặp gỡ của chúng tôi không còn lén lút nữa. Nhưng tôi thoáng buồn. Có lẽ Hảo chỉ coi tôi như một người anh và những buổi gặp nhau như hôm nay, Hảo cho là rất thường tình. Tôi ngại là đã đầu độc Hảo, đã bắt Hảo hiểu quá sớm về tình yêu. Nhưng con gái đời nay thường hiểu biết quá sớm về tình yêu vì trong mắt Hảo tôi thấy rõ tiếng nói của tình yêu và tôi tin là mình không nhầm lẫn.

Tôi hỏi: 

- Bé uống gì để anh gọi?
- Cam tươi

Tôi gọi cho Hảo cam tươi và cho tôi thêm một chai “33”. Hảo nhăn mặt.

- Anh uống “33” làm gì. Say chết. Hảo sợ lắm
- Say sao được. Anh uống cho đỡ buồn.
Hảo “xì” một tiếng, rồi bĩu môi:
- Anh mà “buồn”, bộ Hảo vui chắc.
- Anh thấy bé cười suốt ngày. Còn anh, bé có thấy anh cười thường không?
- Tại anh làm bộ như vậy. Lại để râu nữa, trông thấy ghê!

Lúc ấy người bồi mang nước ra, tôi không trả lời Hảo, chỉ yên lặng nhìn nàng. Hảo nghiêng đầu chụm môi hút nước, tóc xõa che khuất mất một nửa khuôn mặt. Giáng điệu của Hảo thật ngây thơ và duyên dáng. Tôi khẽ thở dài, Hảo ngước nhìn tôi như dò hỏi. Tôi thấy Hảo đẹp và đáng yêu vô cùng.

Tôi chợt nắm tay Hảo nói khẽ:
- Bé, anh muốn nói với bé một chuyện…

Hảo siết chặt tay tôi nhìn tôi và chờ đợi. Trong mắt Hảo, tôi lại thấy rõ tiếng của tình yêu.

Tôi không cần nói với Hảo là tôi yêu nàng. Hảo đã hiểu, tôi tin như vậy. Tôi mỉm cười.
- Thôi, anh biết bé chắc biết chuyện ấy rồi. Mình về nghe!

Hảo không trả lời, nàng có vẻ giận. Trên đường về, Hảo không nói với tôi một câu nào và hình như Hảo không ngồi sát vào tôi như những lần trước...

Tôi cảm thấy băn khoăn. Những sự giận nhau vô lý như vầy xảy ra rất thường. Nó có thể làm đổ vỡ cả tình yêu, nhưng với Hảo tôi nghĩ nó sẽ làm cho tình yêu của chúng tôi nảy nở thêm.

Lúc về đến nhà, tôi thấy Hảo ngập ngừng nửa vào, nửa muốn nói với tôi điều gì, rồi Hảo lại gần và nói khẽ:

- Đó anh nhặt hộ bé mấy chiếc lá me vướng trên tóc.

24/07/1965
Nguyễn Thanh Bình


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét