Thứ Ba, 16 tháng 6, 2020

Thương Thầy

"Đọc liền một mạch và đang vừa gõ trả lời mà vừa khóc, vui lắm Thầy ơi! Ai nói vui không khóc.... thương Thầy!" Đây là thư của em Đức, đại diện nhóm CHS PTG 1968-75 Cần Thơ, mới vừa gửi cho tôi, sau khi em đọc "Thêm Một Câu Chuyệ̣n Về Thầy Trò Chúng Tôi" nói về khoảng thời gian 1955-62 tôi về dạy Toán ở Trung Học Sa Đéc. Nhân đây, xin được chép lại mấy vần thơ vụng đến ngô nghê (!) ngày tôi về họp mặt chung vui với các em 5 năm trước đây 04/19/2015 ở Cần Thơ. Lúc này đọc lại, thực tình, vẫn không khỏi ngậm ngùi, vẫn còn cảm thấy nhiều xót xa về thân phận nhà giáo thời loạn. Chỉ còn mong mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi, và chỉ riêng Yêu Thương còn lại mãi mãi trong lòng mọi người. Đức ơi, đọc thư em, thầy rất xúc động, cũng rất vui đến muốn khóc. Và ,cũng rất muốn được nói thành lời "thương em, thương tất cả các em !" 



Nhất Phiến Băng Tâm Cảm Tác

Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ,
Chút thân nhà giáo vốn ngu ngơ.
Ba chìm bảy nổi một đời lỡ,
Vẫn khóc vẫn cười với nắng mưa.

Xa xứ bao năm trời lận đận,
Gió sương đất khách kể sao vừa.
Quê nhà ai thấu tình con đỏ,
Đầu bạc ngồi buồn nhớ tuyết xưa.

Bốn chục năm trời đâu cách biệt,
Nửa vòng trái đất nhớ thương nhau.
Trò yêu bạn quý ai còn mất,
Ngơ ngáo tháng ngày với bể dâu.

Em ạ, thầy em giờ vẫn vậy,
Vẫn khờ vẫn dại vẫn ngu ngơ.
Vẫn tấm lòng thầy như ngày trước,
Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ!

Phạm Khắc Trí 
Mây Tần 04/12/2020
Lời Thêm: Làm người thầy, có gì đâu đến nỗi phải thanh minh là "nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ". Vâng, xót xa lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét