Tết Dương Lịch đã qua, nhưng Sài Gòn vẫn còn sót lại những cơn mưa nhỏ. Mưa ít hạt nhưng vì con nước rong ngày rằm nên gây lụt lội khắp nơi. Hồi chiều, con đang lái xe lội nước bỗng tắt máy đọc đường. Con loay hoay vẫn không nổ máy. Thế là mấy anh bạn sửa chửa lưu động có việc làm.
Mẹ ơi! con chợt nhớ mùa mưa ở Cần Thơ. Ngoại đã dắt tay con xúng xính trong bộ đồ mới đến trường. Con nhớ ngoại hy sinh thân mình lúc dùng tấm bạt nhỏ che cho con khi mưa lất phất bay. Những năm lớp 1 , lớp 2, lớp 3, ngoại ngày nào cũng dắt tay con đi học. Cần Thơ là miền Tây của miền sông nước cũng không bị ngập như ở Sài Gòn bây giờ.
Mẹ là con út của Ngoại. Ngoại có cậu 2, cậu 3 nhưng các cậu ấy ở Châu Đốc. Mấy dì cũng ở Tân Châu, Hồng Ngự. Sau khi cưới, mẹ theo cha về Cần Thơ, ngoại đi theo. Ngoại theo con gái út mà. Con sinh ra đời 3 năm sau đó.
Con chỉ ngủ với Mẹ sau khi ăn thôi nôi và dứt sữa. Sau đó, con ngủ với ngoại. Mỗi đêm trên bộ ngựa gõ nhà sau ngoại lót mền cho con nằm. Ngoại chỉ nằm ké một chút xíu bên ngoài. Con có tật măng vú Mẹ. Còn ngoại nhột quá nên nắm tay con để lên gò má. Từ đó, mỗi đêm dù ngủ hay thức con cũng sờ má ngoại . Má ngoại mát lạnh, dịu êm. Nhưng dần dà dường như nhám cào và có nhiều nếp nhăn hơn. Đến khi con lên lớp 6, mẹ cho con ngủ giường riêng vì ngoại không còn khỏe như xưa nữa.
Sau khi tốt nghiệp ĐHCT, con lên Sài Gòn học thêm sau đại học. Ra trường, con ở lại Sài Gòn làm việc cho một công ty của Pháp. Hôm nay vừa bị mắc mưa lại thêm nước ngập. Xe lại chết máy. Chiều nay chắc cũng có nhiều người như con - những kẻ tìm lẽ sống xa quê hương - đang bâng khuâng nhớ về những cơn mưa ở quê nhà.
Lâu lắm rồi con không có điện thoại về nhà. Con chỉ sợ cha mẹ cháy bùng nhung nhớ đến thằng con xa nhà đã lâu.
Năm rồi, lúc đang gần kết thúc học kỳ, con có gọi về nhà và hỏi thăm bà nội. Ba bảo nội khỏe, thường nhắc đến con. Ba có nhiều câu trấn an con hơn bình thường làm con có linh tính không tốt về sức khỏe của nội. Bỡi nội bị tai biến. Nội nằm một chỗ đã lâu. Chừng hơn tuần sau, ba gọi kêu con về gấp. Con rất lo sợ và đúng sự thật : nội qua đời trong vòng tay của Ba. Những giọt nước rịn dài trên hai khóe mắt nội trong khi cặp mắt nội đờ đẫn khép dần. May mà con về kịp để trước khi ra đi, nội còn rờ rẫm nắm tay con. Nội ơi ! nhắc lại con thương nội nhiều lắm. Lúc con còn mẫu giáo, thỉnh thoảng nội mang bánh đến nhà cho con. Con là cháu nội đích tôn của nội mà...
Thưa mẹ,
Tuần sau con sẽ về thăm Ngoại và ba mẹ. Nhất là con sẽ vuốt ve hai gò má ngoại mà từ lâu con không có dịp. Năm nay chắc ngoại già yếu lắm rồi. Năm rồi con đã về tham gia mừng lễ thượng thọ của ngoại : 91 tuổi ! Cái tuổi sống lâu thật sự xưa nay hiếm.
Lần nầy về con cũng phải tìm một khoảng trống thời gian để đi về vườn thăm mộ bà Nội. Mộ nội chỉ cách nhà mình 2 cây số mà nhiều khi con về chắng có dịp qua thăm. Chả bù lúc nội sinh thời thường qua thăm con và cho quà nữa. Nghĩ lại con thật sự có lỗi với Nội nhiều lắm.
Con đã sửa xe xong. Con cố gắng len lỏi trên lề đường để về nhà trọ. Sài Gòn dạo nầy như một vùng trủng của đất Gia Định ngày xưa. Chả lẽ con đổ thừa cho công ty thoát nước. Vì năm nào cũng vậy, nào là rào chắn, nào là đào đường, nào là đặt ống thoát nước... nhưng năm sau nước ngập càng cao hơn năm trước.
Hể có mưa hay nước rong dâng lên là các con đường đều bì bõm như dòng sông giữa lòng thành phố. Xe cộ chết máy dọc đường. Nhiều xe máy bị nước cuốn trôi vì dòng chảy quá mạnh. Hai bên đường người thau, kẻ thùng tát nước từ trong nhà ra. Nhà nào cũng có xây một bức tường thấp ở ngạch cửa trước nhà. Cảnh tượng thật là vui muốn khóc.
Ngoài đường xe hai bánh hoặc xe hơi phải chạy nhanh kẻo bị chết máy. Xe càng chạy nhạnh dòng nước cuốn theo càng mạnh. Dòng chảy thường mang theo giấy má đến rác rưỡi tanh hôi. Nước đen ngòm tràn cả vào nhà hai bên đường.
Đôi khi con thầm nghĩ những bãi rác bồng bềnh kia ví như cuộc đời của con - của một kẻ xa nhà – để mưu cầu chén cơm manh áo cho bản thân.
Con đã đi làm mấy năm rồi mà con có lo gì được cho gia đình đâu. Chỉ có vài lần về thăm nhà, ngày sau con đi siêu thị mua cho mẹ nào là dầu ăn, xì dầu, đường, sữa, bột ngọt, bột giặt, các loại đồ hộp ... con mua đủ thứ cho mẹ để mẹ biết rằng con muốn giúp cho mẹ lắm. Ngoài ra, mỗi lần về con lì xì cho ba một ít để uống cà phê. Đó là những món quà quá nhỏ nhặt so với công ơn cha mẹ nuôi nấng đùm bọc cho con được như ngày nay.
Con đang tìm phương hướng cho tương lai. Con đã khăn áo ra đi bỏ lại quê nhà ông bà cha mẹ tìm vùng đất mới. Con cảm ơn cha mẹ đã giúp con tung cánh trên trời cao. Con sẽ phải bay xa, bay cao mưu cầu sự sống cho cuộc sống của mình. Nhưng cũng vì thế con càng rời xa gia đình.
Ngoại ơi! Cha mẹ ơi! Con càng quay cuồng trong việc làm, bị lôi cuốn ham thích của cá nhân, con đôi lúc quên hẳn sự gắn bó của bản thân và gia đình. Vài ngày nữa con sẽ vè thăm ngoại và mẹ. Về quê , hai tiếng thân thương có thể làm cho con háo hức và trằn trọc đêm nay.
Lần trước về nhà nhìn mẹ chăm sóc cho bà Ngoại, bón từng muổng cơm cho bà khiến con cãm nhận được nhiều điều về cuộc sống nhất những người già.
Người già như một chiếc lá uá vàng mong manh. Chiếc lá chỉ bám víu một chút xíu với cành cây. Khi một cơn gió nhẹ nhàng vô tình ngang qua, cũng có thể làm cho chiếc lá lìa cành giữa khoảng không hắt hiu của một ngày và đời đời ngủ yên trên mặt đất.
Ôi! tình yêu thương ông bà là một nghĩa cử không thể thiếu của một kiếp người. Con xin trân trọng những hơi ấm nồng nàn dịu ngọt đó trong cuộc đời vì mai kia nó sẽ tan dần và biến mất không bao giờ trở lại.
Mẹ cho con gởi lời chúc sức khỏe đến ngoại. Con có mua cho ngoại một áo ấm nhẹ và một khăn choàng mỏng. Đẹp lắm. Con hy vọng ngoại sẽ vui. Chúc mẹ cha vui vẻ, lâu già.
Con cầu xin ngoại ăn ngủ được bình thường. Con khấn nguyện mẹ đừng có chuyện buồn hằn lên mi mắt và ba bớt đăm chiêu để mái tóc chậm bạc phơ.
Con cũng mong mỏi ơn trên ban phước lan tỏa hương thơm được kéo dài tuổi đời của ba mẹ. Lúc nào con cũng nhớ câu ba bảo :"Con hãy sống thật đàng hoàng. Trong tim con lúc nào cũng phải chất chứa tình thương yêu gia đình và quê hương. Vì con người sống không gia đình và quê hương thì chả ra gì cả " ...
Mỗi con người chỉ có một gia đình. Nếu mất đi không bao giờ trở lại. Ông bà cha mẹ là vốn liếng quý giá của mỗi con người...
Con luôn ghi nhớ. Mẹ hãy yên tâm.
Dương Hồng Thủy (06/01/2015)
Con chỉ ngủ với Mẹ sau khi ăn thôi nôi và dứt sữa. Sau đó, con ngủ với ngoại. Mỗi đêm trên bộ ngựa gõ nhà sau ngoại lót mền cho con nằm. Ngoại chỉ nằm ké một chút xíu bên ngoài. Con có tật măng vú Mẹ. Còn ngoại nhột quá nên nắm tay con để lên gò má. Từ đó, mỗi đêm dù ngủ hay thức con cũng sờ má ngoại . Má ngoại mát lạnh, dịu êm. Nhưng dần dà dường như nhám cào và có nhiều nếp nhăn hơn. Đến khi con lên lớp 6, mẹ cho con ngủ giường riêng vì ngoại không còn khỏe như xưa nữa.
Sau khi tốt nghiệp ĐHCT, con lên Sài Gòn học thêm sau đại học. Ra trường, con ở lại Sài Gòn làm việc cho một công ty của Pháp. Hôm nay vừa bị mắc mưa lại thêm nước ngập. Xe lại chết máy. Chiều nay chắc cũng có nhiều người như con - những kẻ tìm lẽ sống xa quê hương - đang bâng khuâng nhớ về những cơn mưa ở quê nhà.
Lâu lắm rồi con không có điện thoại về nhà. Con chỉ sợ cha mẹ cháy bùng nhung nhớ đến thằng con xa nhà đã lâu.
Năm rồi, lúc đang gần kết thúc học kỳ, con có gọi về nhà và hỏi thăm bà nội. Ba bảo nội khỏe, thường nhắc đến con. Ba có nhiều câu trấn an con hơn bình thường làm con có linh tính không tốt về sức khỏe của nội. Bỡi nội bị tai biến. Nội nằm một chỗ đã lâu. Chừng hơn tuần sau, ba gọi kêu con về gấp. Con rất lo sợ và đúng sự thật : nội qua đời trong vòng tay của Ba. Những giọt nước rịn dài trên hai khóe mắt nội trong khi cặp mắt nội đờ đẫn khép dần. May mà con về kịp để trước khi ra đi, nội còn rờ rẫm nắm tay con. Nội ơi ! nhắc lại con thương nội nhiều lắm. Lúc con còn mẫu giáo, thỉnh thoảng nội mang bánh đến nhà cho con. Con là cháu nội đích tôn của nội mà...
Tuần sau con sẽ về thăm Ngoại và ba mẹ. Nhất là con sẽ vuốt ve hai gò má ngoại mà từ lâu con không có dịp. Năm nay chắc ngoại già yếu lắm rồi. Năm rồi con đã về tham gia mừng lễ thượng thọ của ngoại : 91 tuổi ! Cái tuổi sống lâu thật sự xưa nay hiếm.
Lần nầy về con cũng phải tìm một khoảng trống thời gian để đi về vườn thăm mộ bà Nội. Mộ nội chỉ cách nhà mình 2 cây số mà nhiều khi con về chắng có dịp qua thăm. Chả bù lúc nội sinh thời thường qua thăm con và cho quà nữa. Nghĩ lại con thật sự có lỗi với Nội nhiều lắm.
Con đã sửa xe xong. Con cố gắng len lỏi trên lề đường để về nhà trọ. Sài Gòn dạo nầy như một vùng trủng của đất Gia Định ngày xưa. Chả lẽ con đổ thừa cho công ty thoát nước. Vì năm nào cũng vậy, nào là rào chắn, nào là đào đường, nào là đặt ống thoát nước... nhưng năm sau nước ngập càng cao hơn năm trước.
Hể có mưa hay nước rong dâng lên là các con đường đều bì bõm như dòng sông giữa lòng thành phố. Xe cộ chết máy dọc đường. Nhiều xe máy bị nước cuốn trôi vì dòng chảy quá mạnh. Hai bên đường người thau, kẻ thùng tát nước từ trong nhà ra. Nhà nào cũng có xây một bức tường thấp ở ngạch cửa trước nhà. Cảnh tượng thật là vui muốn khóc.
Ngoài đường xe hai bánh hoặc xe hơi phải chạy nhanh kẻo bị chết máy. Xe càng chạy nhạnh dòng nước cuốn theo càng mạnh. Dòng chảy thường mang theo giấy má đến rác rưỡi tanh hôi. Nước đen ngòm tràn cả vào nhà hai bên đường.
Đôi khi con thầm nghĩ những bãi rác bồng bềnh kia ví như cuộc đời của con - của một kẻ xa nhà – để mưu cầu chén cơm manh áo cho bản thân.
Con đã đi làm mấy năm rồi mà con có lo gì được cho gia đình đâu. Chỉ có vài lần về thăm nhà, ngày sau con đi siêu thị mua cho mẹ nào là dầu ăn, xì dầu, đường, sữa, bột ngọt, bột giặt, các loại đồ hộp ... con mua đủ thứ cho mẹ để mẹ biết rằng con muốn giúp cho mẹ lắm. Ngoài ra, mỗi lần về con lì xì cho ba một ít để uống cà phê. Đó là những món quà quá nhỏ nhặt so với công ơn cha mẹ nuôi nấng đùm bọc cho con được như ngày nay.
Con đang tìm phương hướng cho tương lai. Con đã khăn áo ra đi bỏ lại quê nhà ông bà cha mẹ tìm vùng đất mới. Con cảm ơn cha mẹ đã giúp con tung cánh trên trời cao. Con sẽ phải bay xa, bay cao mưu cầu sự sống cho cuộc sống của mình. Nhưng cũng vì thế con càng rời xa gia đình.
Ngoại ơi! Cha mẹ ơi! Con càng quay cuồng trong việc làm, bị lôi cuốn ham thích của cá nhân, con đôi lúc quên hẳn sự gắn bó của bản thân và gia đình. Vài ngày nữa con sẽ vè thăm ngoại và mẹ. Về quê , hai tiếng thân thương có thể làm cho con háo hức và trằn trọc đêm nay.
Lần trước về nhà nhìn mẹ chăm sóc cho bà Ngoại, bón từng muổng cơm cho bà khiến con cãm nhận được nhiều điều về cuộc sống nhất những người già.
Người già như một chiếc lá uá vàng mong manh. Chiếc lá chỉ bám víu một chút xíu với cành cây. Khi một cơn gió nhẹ nhàng vô tình ngang qua, cũng có thể làm cho chiếc lá lìa cành giữa khoảng không hắt hiu của một ngày và đời đời ngủ yên trên mặt đất.
Ôi! tình yêu thương ông bà là một nghĩa cử không thể thiếu của một kiếp người. Con xin trân trọng những hơi ấm nồng nàn dịu ngọt đó trong cuộc đời vì mai kia nó sẽ tan dần và biến mất không bao giờ trở lại.
Mẹ cho con gởi lời chúc sức khỏe đến ngoại. Con có mua cho ngoại một áo ấm nhẹ và một khăn choàng mỏng. Đẹp lắm. Con hy vọng ngoại sẽ vui. Chúc mẹ cha vui vẻ, lâu già.
Con cầu xin ngoại ăn ngủ được bình thường. Con khấn nguyện mẹ đừng có chuyện buồn hằn lên mi mắt và ba bớt đăm chiêu để mái tóc chậm bạc phơ.
Con cũng mong mỏi ơn trên ban phước lan tỏa hương thơm được kéo dài tuổi đời của ba mẹ. Lúc nào con cũng nhớ câu ba bảo :"Con hãy sống thật đàng hoàng. Trong tim con lúc nào cũng phải chất chứa tình thương yêu gia đình và quê hương. Vì con người sống không gia đình và quê hương thì chả ra gì cả " ...
Mỗi con người chỉ có một gia đình. Nếu mất đi không bao giờ trở lại. Ông bà cha mẹ là vốn liếng quý giá của mỗi con người...
Con luôn ghi nhớ. Mẹ hãy yên tâm.
Dương Hồng Thủy (06/01/2015)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét