Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

Cà Phê Ngày Mưa

    
      Thật là thú vị khi được uống cà phê trong một ngày mưa , những giọt mưa long lanh nhảy múa,
những giọt cà phê lặng lẽ từ chiếc phin rơi xuống lạnh lùng như thấm vào từng ngõ ngách của con tim
và rồi từng nỗi nhớ mênh mông chợt đến sẽ cho ta cái cảm giác tuyệt vời chất ngất, cái cảm giác như đưa ta mãi bềnh bồng trên những vùng sóng lênh đênh của những tháng ngày đã qua
mà trong đó những ngày tháng đó chắc chắn mỗi người chúng ta đều có những kỷ niệm riêng hoặc những điều không thể nào quên...
      Dạo này mùa mưa đã bắt đầu trở về nơi phố biền, con đường dài ngun ngút như lặng lẽ dưới cơn mưa ,
thế là lại phải ghé vào quán cà phê thôi vì chỉ nơi đó mới cho ta có được những phút giây sống thật riêng mình và trong những phút giây riêng mình đó đôi khi ta cứ tưởng mọi việc rồi cũng sẽ phai phôi , có những điều rồi sẽ đi vào quên lãng, có những bóng hình đã trôi qua, có những tình cảm cũng lặng lẽ trôi qua ...trôi qua,
nhưng cuối cùng sao vẫn một điều gì còn mãi đọng lại trong ta, m biết không ....đó chính là nỗi nhớ ...
nỗi nhớ đó từ những thứ mà đôi khi ta thường coi là dễ quên nhất, đơn giản nhất ....có thể là một tà áo tung bay, một ánh mắt giận hờn, một nụ cười rạng rỡ, hay một cái ngoái lại nhìn nhau hôm vội vã chia tay ....

      Ngồi lặng yên trong quán nhìn những hạt mưa bay ngoài trời bên ly cà phê quen thuộc hình như tôi bỗng lại nhớ m, người ta bảo rằng thời gian là những lớp bụi mờ , từng ngày những lớp bụi mờ đó sẽ phủ chất chồng lên kỷ niệm của chính mình, kỷ niệm cũng như hình bóng của m của một thưở yêu m, tất cả rồi cũng như mọi thứ sẽ chìm vào quên lãng phải không ....tưởng rằng như vậy , nhưng không hiểu sao nỗi nhớ nó vẫn lẳng lặng nằm đó, lẩn khuất trong một góc sâu thẳm kín đáo trong tâm hồnmchỉ chờ một dịp nào đó để rồi bừng lên một cách mãnh liệt cho dòng cảm xúc theo đó ùa về, ùa tràn ngập cả lòng theo những giọt cà phê sóng sánh gợi buồn đến mông mênh .....

      Biển ngoài kia như xôn xao dưới cơn mưa nhẹ hạt, khung trời xanh đã đổi màu xám ngắt u sầu như từng ngày tháng nào đang hờ hững ra đi, những cánh chim hải âu giờ này chắc cũng đang trốn mình trong những hốc đá như tôi, bỏ lại phía sau những lớp sóng dạt dào nỗi nhớ, hình như biển đã từng nhớ cũng như sẽ tiếp tục nhớ trong những ngày tháng m không còn trở lại chốn này ...

         "Ngày nao m đi ...biển nhớ tên em gọi về ...... "

Khiếu Long

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét