
Đưa tay nhặt chiếc lá vàng
hồn thu đã rụng xuống ngàn đầy thu
quanh ta lá lặng như tờ
rụng từ muôn kiếp giấc mơ trễ tràng
Quanh ta vô số lá vàng
từ trong muôn kiếp muộn màng về đây
xác xao lá úa muôn ngày
cõng theo cơn gió lá bay ngập rừng
Lá đời hồn khóc rưng rưng
nên chiều thu chết theo từng bóng mây
Trần Phù Thế
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét