Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

Như Đã Dấu Yêu

    

        Mùa đông Montreal, Ngày ...Tháng....Năm 2013

      Mùa đông Montreal thật lạnh và có tuyết rơi phủ trắng xóa đường. Có hôm đến 28, 30 độ âm, con người như hóa đá. Những mảng tuyết thật mỏng như bụi rơi lất phất, hạt rất là nhỏ và bay như phấn, trông đẹp vô cùng. Mùa đông ở đây kéo dài có khi đến 5 hoặc 6 tháng. Từ đầu tháng 11 và mãi đến tháng 4 thì mới thấy thời tiết ấm lại. Con người ở đây trùm kín cả và ai ai cũng đi thật vội vã. May phước có những xe ủi tuyết đã dọn sạch đường cho xe cộ và người đi tới lui, lưu thông được. Tiệm tùng quán xá lúc nào cũng lai rai có người mua. Nhất là các siêu thị thì càng đông người hơn. Nhu cầu con người cần nhiều thứ quá, lớp nào quần áo, giày dép, thức ăn, máy móc xe cộ, thuốc men, nữ trang, mỹ phẩm, rượu, thuốc lá...v..v...và cứ như vậy mà không lúc nào ngừng.
      Tôi đã quen mùa đông ở đây từ lúc nào không hay, dường như đã từ lâu lắm rồi. Mà cứ mỗi năm vào mùa đông là tôi trùm kín cả người khi ra đường. Giày gai để không thôi sợ té, khăn choàng, manteau trùm dài, nón, găng tay và lúc nào trong túi cũng chuẩn bị sẵn khăn giấy. Ở đây thời tiết bất thường lắm, có khi nhiệt độ rút xuống còn có 0 độ. Lúc đó trời mát và sự lưu thông cũng dể dàng hơn.
      Thứ bảy yên tỉnh và hòa bình khắp nhà tôi. Anh coi phim, D. chơi và học trong phòng, còn tôi làm thức ăn rảnh rang thì tôi coi phim thật thoải mái. Hôm qua, con tôi đã thi toán xong, nó nói điểm sẽ cao lắm, tôi hi vọng như vậy. Cái thằng không học thì thôi mà cố học là có kết quả rất tốt, good boy. Phải vậy chứ con trai.

       Hôm nay anh chở tôi đến Kim Phát tìm mua bột bánh cuốn. Hay quá! Đã có và cách làm dễ dàng mà lại rẻ nửa. Ngày mai tôi sẽ đổ bánh cuốn, còn chiều nay tôi sẽ làm canh chua cá kho tộ. Sau đó tôi cùng anh đi uống cà phê trong quán “ Java U “.  Anh kể cho tôi nghe thời vượt biên và thời anh bị  CS cầm tù. Rồi anh kể chuyện sông quê, vườn tượt, đồng ruộng mênh mông bát ngát ở quê anh. Tôi ngồi chỉ hỏi và nghe thôi. Vậy mà anh nói tôi còn đẹp lắm, đủ để hấp dẫn anh thời bấy giờ. Tôi vội nói: “ Mình hoàng hôn hết rồi anh ơi! “ Vậy mà chúng tôi cùng cười ngoặt nghẽo......

       Tôi uống cà phê noisette (hạt dẻ), mùi vị thật là thơm.Chính D, con tôi đã chỉ cho tôi uống cà phê nầy, còn nó nói cà phê Van Houte cũng thơm ngon không thua gì. Thỉnh thoảng D có đi uống nước với chúng tôi. Nó biết uống đủ thứ loại nước thơm ngon và bổ dưỡng: Green Tea, Matcha Tea, Chai Tea, Buble Tea......Nó biết thưởng thức và ăn uống ngon đáo để. Ngần tuổi nầy mà tôi chỉ biết uống Café Francaise, Maison mà thôi. Thật tuổi trẻ bây giờ biết hưởng thụ và khôn ngoan quá .

       Chiều nay D phone đến Distributel vụ cable Internet. Nó nói chuyện với người ta hay quá, nó nói tiếng Anh và tiếng Pháp trôi chảy và thật đúng giọng. Người ta phone tới cho nó nhiều lần. Nó vừa trả lời, vừa sửa dây, theo dõi máy. Đến tối thì đã được tốt. Tôi thật thú vị vì chứng kiến con tôi lớn từ ngày, cũng có lúc mệt và nhức cả cái đầu nhưng nó là thằng ngoan ngoãn hiền hậu. Ở tuổi trưởng thành mà nó không hút sách, rượu chè trai gái, không trộm cắp, bài bạc và không tụ nhóm ở ngoài đường. Còn các bạn nó cũng như nó, không có những tính xấu nên lúc chúng nó tới chơi, tôi luôn hoan nghênh và tôi tự nói với tôi: Nó đã để cho chúng tôi yên tĩnh  thì tôi còn muốn gì hơn nữa.

       Hôm nay tôi thay drap và áo gối thật sạch sẽ. Chúng tôi đã dọn lại phòng và đổi hướng nằm. Phòng bây giờ đã sạch và gọn gàng ngăn nắp. Ông chủ nhà đã để sưởi thật ấm. Chúng tôi được ấm áp và có nước nóng đầy đủ, trả một tháng tám trăm bạc thật xứng đáng.
       Thấm thoát mà đã đến giữa tháng rồi, ngày qua ngày nhanh thật. Tôi cứ hay nhớ về quá khứ và lo lắng cho tương lai. Còn anh thì mơ mộng về Việt Nam để được ăn hàng. Tôi nói với anh thèm gì thì cứ ăn ở đây, mơ mộng chi mà về Việt Nam để ăn hàng rong chứ!
       Mỗi cuối tuần chúng tôi hưởng trọn cái không gian hạnh phúc nầy. Chúng tôi có cái nầy mà không có cái khác. Trong khi người ta có cái khác mà không có cái nầy. Đời là vậy!

     Buổi chiều và tối thứ bảy chúng tôi thật là hạnh phúc. Buổi tối trôi dần qua êm đềm và bình yên. Tôi thèm cái không gian nầy và tôi có  nó luôn. Chúng tôi chơi máy, nói chuyện, nghỉ ngơi, ăn uống. Còn tôi Tôi và anh thì chụm đầu vào nhau mà có chuyện nói hoài, đã hai mươi hai năm nay rồi còn gì. Chúng tôi sống thật tốt đẹp và tình yêu của chúng tôi vô tận....vô tận....
     Thôi tôi dừng viết ở đây, tôi luôn chúc nhựt ký ngủ ngon, nhiều mộng đẹp, hạnh phúc và an vui.   Hẹn gặp lại ngày mai nhé.
 
Lục Lạc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét