Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Kỷ Niệm Khó Phai


      Ngày xửa ngày xưa lúc tôi khoảng mười hai, mười ba tuổi, tôi hãy còn ngây thơ lắm.Tôi nhớ Mỵ Hùng, Phuốn Hùng con tiệm hủ tiếu Thành Công, lúc đó chúng tôi thân nhau lắm. Ở ngoài sau nhà tôi có con hẻm nhỏ, chúng tôi thường chơi nhảy cò cò và chơi đánh đủa, thẩy ba cục nơi đó.....
      Sau khi thi tiểu học đã xong, để bước lên trung học. Tôi và một số bạn đã trở lại thăm cô giáo Sương (Vợ thầy Diệp dạy toán sau nầy). Tôi nhớ lúc đó vào thăm cô mà chúng tôi cà lắp và ló vì cô đang dạy và gần tới giờ ra chơi. Cô gặp chúng tôi cười nụ cười thật là hài lòng và hiền lành. Cô nói với tôi : Có em na hả Điều? Chúc mừng em nhe.
      Tóc cô đánh thành hai cái bím thả dài xuống trước ngực, cô mặc cái áo dài hoa sen màu hồng. Nhìn thấy cô là tôi thương cô như mẹ tôi vậy. Nhưng lúc đó tôi sợ cô lắm, vì mỗi lần làm bài mà phải đưa phấn bảng lên để trả lời nhưng hôm đó tôi quên mang theo bảng. Cô đánh vào mông tôi năm roi để chừa tật tôi đã quên mang theo bảng khi đi học. Tôi nhớ tôi vừa khóc mà vừa đi bộ về nhà để mang bảng trở lại trường, tôi khóc ngon ngọt và ấm ức lắm. Nhưng tôi không giận cô mà tôi nể và mến thương cô. Đó là một kỷ niệm đáng nhớ.
       Thi đậu vào được trường Tống Phước Hiệp là một vinh dự cho gia đình tôi. Chị tôi cũng thế, chị học hơn tôi ba lớp. Tôi nhớ giờ ra chơi chị Đẹp, chị Tồn, chị Chi gặp tôi lúc đó vào năm 1966. Chị Đẹp đã nói với tôi: “Điều ơi!Em có biết là chú Cuội, cô Hằng của em đã không còn tồn tại na. Vì phi thuyền Apolo lên trên đó và trên đó toàn là đá không hà! Chị cho em biết đó"
      Tôi nghe mà buồn não nuột, suốt trong buổi học lúc đó. Buồn vì cô Hằng và chú Cuội, chuyện thần tiên của tôi đã sụp đ. Eo ui! Còn gì là thần tượng của tôi nữa.....
        Tôi học không giỏi nhưng khá. Tôi ngồi hàng đầu bàn, nên cũng không thích giỡn, gần cô thầy sẽ chăm học hơn. Tôi nhớ mỗi lần giờ ra chơi là có tiếng trống của bác Năm già. Học sinh túa ra sân. Người mơ mộng, người còn trong lớp, người thì tới quán nước uống giải khát.. kẻ thì tụ năm tụm ba nói chuyện với nhau. Nhìn như một bức tranh vui và hạnh phúc trên thiên đàng vậy. Sân trường thật tuyệt vời. Những dãy hành lang lớp học thứ tự, tầng một, tầng hai rất xinh. Trường trồng hoa phượng, mỗi lần hoa phượng nở là gần đến hè. Tôi hay nói với Lệ Hồng: “Ta sẽ ép hoa phượng để dành nhiều nhiều để ta dán vô tập thơ và nhựt ký của ta". Lệ Hồng nói : “Mi làm vậy thích lắm vì mình sẽ có k niệm đó “. Mỗi lần hè đến là chúng tôi tặng nhau hình và có dịp làm bích báo cuối năm. Tôi nhớ hai câu thơ thật là mộc mạc dễ thương ghi sau tấm ảnh:
“ Dù cho tấm ảnh phai màu
Xin đừng xé bỏ mà lòng tôi đau"
      Có những năm Đệ thất, Đệ lc, Đệ ngũ, Đệ tứ tôi nhớ mãi những bài Toán, Sử Ký, Địa Lý, Công Dân Giáo Dục, Quốc Văn,Thêu thùa... Không có môn nào mà tôi lãnh hội hết được. Riêng Nhạc lý và Vẽ là tôi lãnh hội nhiều nhất. Tôi nhớ thầy Thành dạy tôi hát bài Clementine, Lý ngựa Ô, Hái Hoa...v.v... Tôi mê Văn và Nhạc lý lắm. Nên mỗi lần trường phát thưởng cho học sinh đều có tổ chức Văn Nghệ trường.      
      Mỗi năm đều có mặt tôi hát hoặc vũ hoặc đóng hoạt cảnh. Tôi mê văn nghệ lắm. Mà cũng phải năm Đệ Tam, mới mười sáu tuổi, tôi dợt ca bài “Giết Người trong mộng", tôi dợt với ban đàn trống của anh Trung và anh Đại. Bài đó tôi ca hay lắm. Mà cô Lan khen tôi tuy nhiên cô nói: Em còn nhỏ tuổi quá để ca bản nầy. Nhưng tôi một mặt cứ ca cho được bản nầy. Hôm lãnh phần thưởng. Tôi lên ca mà không biết run và nao núng chi cả. Nhưng tôi thiệt là mắc c vì thầy Hiệu trưởng đã  nói lời với các giáo sư và phụ huynh học sinh: “Em Điều hát bài nầy là để sẽ lãnh phần thưởng cho năm tới vì thầy nghĩ "Giết người trong mộng" của em bây giờ là các phần thưởng nầy vậy". Trời ơi! Tôi mắc cười mà mặt tôi đỏ ké vì mắc c quá đi thôi. Nhưng trong lòng tôi lúc đó cũng cảm ơn thầy đã đở cho tôi được trở thành đứa học trò ngoan ngoãn .
      Mỗi lần làm văn nghệ, sau hậu trường thật là vui nhộn, người thì trang điểm, kẻ thay trang phục, có nhóm dợt vũ và người cố gắng thuộc lòng trước khi ca. Chúng tôi gồm sáu đứa: Hương Lan, Chiêu Hằng, Ngọc Hoa, Hồng, Thúy Hiền, Ngọc Gõ và tôi. Cả bọn chúng tôi dợt vũ bài Tiếng Sáo Thiên Thai. Lúc đó chúng tôi mặc áo dài trắng, quần trắng và có mang cánh Voile trắng, tóc kết hoa đẹp như những thiên thần trong cõi thiên thai vậy. Chúng tôi chuẩn bị dưới sự hướng dẫn của cô Ngọc Lan và cô Chi. Ngoài ra tôi cũng có đóng hoạt cảnh: Ngàn Thu Áo Tím cùng với Ngọc Gõ nữa.
      Tôi làm trưởng ban Văn Nghệ và Báo Chí những năm ấy song song cũng có Chiêu Hằng giỏi tài ca hát, viết văn và làm thơ, nàng cũng làm trưởng ban Văn Nghệ và Báo Chí mấy năm liền như tôi vậy.
      Nhớ mỗi lần giờ ra chơi tôi và Anh Đào thích nói chuyện vi nhau. Tôi thấy Anh Đào trầm ngâm, tôi nói: “Mi đang nghĩ gì vậy? Còn ta sao thấy buồn quá“. Nàng nói với tôi: “Mi thật là hay thay đổi, sáng mi khác còn bây giờ mi khác rồi“. Tôi nói “Vì mỗi lần ra chơi ta nhìn hoa phượng trong sân trường ta buồn quá, có l sắp bãi trường rồi nên ta buồn vu vơ vậy thôi nhỏ ạ“. Rồi hai đứa tôi cùng im lặng mỗi đứa một suy nghĩ riêng tư.
      Có hôm Anh Đào cho tôi hay là có sự viếng thăm của một người bà con từ Sài Gòn về. Anh ấy hay tắm sông và thích bơi lội lắm. Không ngờ vài hôm sau không đầy một tuần lễ, Anh Đào nói với tôi là anh ấy đã chết vì tắm sông. Nước xoáy cuốn anh ấy chết.....Tôi sững sờ như si khờ và tôi nói với Anh Đào: “Thôi trời ơi! Ta hết biết luôn. Gia đình anh ấy biết chưa? “ ......Một ni buồn lạ hn đã xăm chiếm tôi từ đó cho tới vài ngày sau. Đến bây giờ cũng còn và bàng hoàng vô kể.
 

      Sau năm 1975 tôi chán nản bỏ thi Tú Tài phần hai, sau đó tôi ghi danh vô Sư phạm học được 6 tháng và ra đi dạy cấp tiểu học. Tôi và Mai dạy tuốt miệt vườn của Bình Minh, cách Cần Thơ mười cây số.....Và kể từ đó tôi đã lớn khôn. Những hẹn hò, những buổi ngồi cạnh bạn trai đi uống nước, ăn kem. Có BCH đã trao tập thơ cho tôi, và tôi mê mệt đọc thơ của chàng ấy. Rồi đến L cũng mết tôi và có sau nầy qua tìm tôi bên Pháp.

      Tôi vẫn hằng mong được đoàn tựu gia đình bên Canada nầy và cuối cùng tôi đã được đoàn tựu gia đình tôi.Có ba mẹ tôi và anh em. Nhưng cuộc đời không như mình mơ ước và êm đềm mãi. Rồi thì anh tôi bệnh mà mất trước. Sau đó đến lượt Ba tôi và hai năm sau thì Mẹ tôi mất. Hiện tại tôi chỉ còn Văn, một đứa em trai ở cùng nơi và một người chị gái ở phương trời Âu xa xôi lắm.
      Tôi đã có gia đình từ lâu, con tôi đã lớn và chúng tôi ba người sống trong căn nhà nhỏ thôi nhưng giờ đây hạnh phúc tôi tràn đầy. Tôi không bao giờ quên được những kỷ niệm thời còn đi học vì đó là phần sung sướng nhất của đời mình. Ký ức mỗi khi nghĩ đến đều tê tái lòng, rồi khóc hết nước mắt, nước mắt cứ rơi.... cứ rơi.....
Lục Lạc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét