…Vì người ấy luôn chờ một lời
Là hiến ta trọn cuộc đời
Thề ước đem tình sánh vai…
Khi tôi mới lớn lên, và đã có những ước mơ về tình yêu thì mấy câu thơ này trong bài hát Mộng Lành của Hoàng Trọng mang đến cho tôi biết bao là cảm khái… người con gái đón chờ một lời của người con trai để dâng hiến trọn cuộc đời…sao mà lãng mạn tha thiết thơ mộng đến thế. Và rồi dần dần tôi mới cảm thấy được cái đặc ân quá lớn mà Thượng Đế đã ban cho phái nam, không phải ở riêng xứ tôi mà trên cả thế giới!
Chúng tôi, phái nữ thường được những nước có nền văn minh tân tiến luôn ưu ái tặng cho danh hiệu … ladies first… nhưng họ lại dành cái quyền được quỳ nửa gối trước mặt người yêu để xin cầu hôn! Như thế, dù ở đâu chăng nữa, chúng tôi vẫn là những kẻ đợi chờ…Đợi chàng ngỏ những lời yêu thương… chờ gia đình chàng mang trầu cau đến xin cưới hỏi… chờ chàng tới mang chiếc hộp nho nhỏ xinh xinh có chiếc nhẫn để …dâng hiến cuộc đời!
Đâu phải là cứ đợi chờ mà thành công đâu, bởi vì các chàng cũng có những cảm nghĩ … khó nói khi muốn mở lời, và tùy theo cái… nam nhi chi trí, thiên thời địa lợi để mà có thể sánh vai cùng nhau đi hết cuộc đời hay là ôm mối tình dang dở khóc than cùng với gió trăng.
Tôi có mấy người bạn gái rất thân, học cùng lớp cùng trang lứa và chúng tôi thường chia sẻ những vui buồn về các chàng, dù là cây si hay không chăng nữa.
Và câu truyện tình cùng với sự đợi chờ của cô bạn thân nhất của tôi đã ghi đậm trong lòng tôi.
Trâm là một cô gái Bắc Kỳ, theo gia đình di cư vào Nam khi mới 5 tuổi. Trâm không đẹp lắm nhưng rất dễ thương và có nhiều đặc tính dễ làm các chàng xiêu lòng … Trâm có giọng nói rất thanh tao trầm ấm nhẹ nhàng, tụi tôi vẫn thường đùa “ chàng nào mà nghe mày nói qua điện thoại thì chỉ có… nước chết, và gặp rồi thì cũng ngất ngây vì sự duyên dáng tế nhị của mày đó Trâm ơi”.
Như chúng tôi ước đoán, chỉ sau nửa năm học ở Văn Khoa, cô nàng đã có một chàng theo sát nút. Anh chàng tên Đức này rất dễ mến, học năm thứ ba, khá cao và đẹp trai với cái cười có hai đồng tiền lún sâu. Trâm cũng rất thích Đức và đồng ý cho anh đến nhà thăm vì Đức cũng là người Bắc theo gia đình di cư khi 7 tuổi.
Khi Đức còn đi học thì thỉnh thoảng mới ghé thăm Trâm ở nhà, nhưng khi Đức xin được việc làm ở bộ Giáo Dục thì hầu như cuối tuần nào cũng đến thăm Trâm.
Mỗi đầu tuần, gặp nhau ở trường, chúng tôi nhau nhau hỏi Trâm xem anh chàng đã nói gì chưa, Trâm đều lắc đầu…
-Ngồi cả tiếng đồng hồ mà chỉ nói chuyện bâng quơ… hết học hành rồi qua việc làm. Ở phòng khách thì mấy đứa em tao đôi khi qua lại, phải nghiêm túc làm gương, không thì bị bố mẹ mắng. Ai hỏi gì thì mặt đỏ lên… cười má lúm đồng tiền… đẹp như … con gái! Người đâu sao mà nhút nhát quá.
Cúc, cô bạn cùng nhóm gợi ý
-Sao mày không rủ chàng đi dạo phố
Trâm trầm ngâm
-Tao cũng định tìm lý do nhờ chàng ta giúp tao đi mua cái gì đó, thì có dịp ra ngoài, nhưng lại không vì muốn để cho Đức chủ động mọi việc. Tao thích người đàn ông mạnh dạn, dám nói dám làm…
Tôi đồng ý
-Trâm nói đúng…hãy để anh chàng bình tĩnh và có cơ hội lộ ra cái nam nhi chi trí.
Thế rồi, chàng chưa có dịp nói những điều muốn nói thì phải lên đường nhập ngũ tòng chinh như tất cả thanh niên trong thời chiến.
Trước ngày đi, Đức có ghé thăm Trâm, tuy có xúc động và buồn nhưng Trâm tâm sự với đám bạn gái…tao cũng thấy cảm động, nhưng dường như chỉ là sự cảm động khi tiễn một người bạn thân lên đường.
Học hành thi cử làm Trâm quên đi việc chờ thư như Đức đã hứa, và cho đến ba tháng sau, nàng ngạc nhiên khi nhận được thư của Đức từ quân trường…anh hỏi thăm nàng và kể những nỗi khó khăn của chàng thư sinh khi tập tành làm lính chiến.
-Chỉ có vậy thôi ư?
Thu, cô nàng lém lỉnh nhất trong đám hỏi.
-Vậy là quý rồi, it ra thì hãy còn nhớ.
Tôi an ủi vì tuy nói thế nhưng bạn tôi vẫn có ý… đợi chờ những lời yêu thương…và rồi những lá thư đến thường xuyên hơn. Mấy tháng sau, với nét mặt đầy cảm động, Trâm khoe là Đức hứa sẽ về thăm Trâm khi mãn khóa và …mời Trâm đi ăn trước khi lên Pleiku nhận đơn vị.
Cả đám chúng tôi mừng cho Trâm và cùng cho rằng đời sống của quân nhân đã thay đổi cách sống của Đức.
Khi ra mở cửa cho Đức, Trâm gần như không nhận ra … trong bộ quân phục còn thẳng nếp là một chàng trai tóc húi với khuôn mặt rám nắng đen, lưng thẳng, gầy và cao …chỉ có nụ cười vẫn như xưa và đôi mắt nhìn nàng như đọng đầy thương nhớ…Ngay khoảng khắc đó… Trâm tâm sự… tao biết là tao đã yêu …không những thế, chàng nói tao xin phép mẹ tao để đưa tao đi Thủ Đức. Và trong buổi chiều tà bên quán ven đường, anh chàng … thổ lộ đã yêu tao từ ngày gặp mặt nhưng không dám ngỏ lời vì sợ bị từ chối và không được gặp tao nữa…thấy thương quá là thương đi tụi mày ơi…
Trước khi đi nhận đơn vị, Đức đưa Trâm đến nhà anh ở Thủ Đức để giới thiệu Trâm với mẹ và gái…mọi chuyện đến mau quá làm Trâm ngất ngây trong hạnh phúc…Đức nói tao chờ đến khi anh được biệt phái về bộ Giáo Dục thì sẽ nhờ mẹ xin hỏi cưới. Tao đợi chờ với hết lòng thương yêu hạnh phúc của tao. Tụi mày cùng cầu nguyện với tao nhé.
Thế rồi chúng tôi cùng chia sẻ những nỗi buồn vui của bạn…cùng chờ những lá thư từ vùng chiến tuyến gửi về…Hơn một năm sau, trong chuyến về phép thăm gia đình, Đức cho Trâm biết tin vui… việc xin biệt phái về bộ Giáo Dục của anh đã được chấp thuận, chỉ còn chờ thủ tục giấy tờ là anh sẽ về với Trâm…em không còn phải đợi chờ nữa…
Mấy tuần sau, Trâm kể… là những mong muốn của anh khi trở lại đời sống dân sự, không còn phải đối diện với cái chết hàng ngày và không biết Trâm sẽ ra sao khi không có anh bên nàng…làm Trâm càng nôn nóng chờ ngày anh được biệt phái…
Rồi hơn một tuần không có thư của Đức, Trâm không còn tâm trí để học nữa, ngày nào cũng đến trường với khuôn mặt ủ rũ mệt mỏi vì mất ngủ, vì đợi thư. Ba tuần sau, Trâm đến trường với khuôn mặt hốc hác đầy nước mắt…chúng tôi nắm tay bạn nhưng không ai dám hỏi… Trâm nghẹn ngào không nói được, chỉ đưa cho tôi một bức thư đã hoen ố vì nước mắt… chúng tôi cùng đọc trong yên lặng…
Kính gửi chị Trâm,
Em xin phép được gọi chị bằng chị cũng như mẹ em muốn được gọi chị bằng con vì chúng ta cùng phải cùng chia sẻ một tin buồn, một mất mát quá lớn: anh Đức đã vĩnh viễn đã ra đi, anh đã hy sinh trong ngày cuối trong trận chiến đẩy lùi cuộc tấn công của cộng sản vào mấy tỉnh miền cao nguyên. Anh Đức đã bỏ mình trong thung lũng núi Pleiku vì pháo kích của công quân khi lực lượng quân sự của chúng ta đã đầy chúng ra khỏi vùng núi.
Nhận được tin dữ, mẹ và em đã lên Pleiku để dự lễ lên lon cuối cùng của anh: Thiếu Uý Trần Duy Đức. Sau khi lo xong hậu sự cho anh, họ chuyển cho một túi đựng những vật dụng cá nhân của anh, qua những bức thư chị gửi cho anh của em, em có địa chỉ của chị và mẹ bảo em viết thư cho chị… mẹ bảo anh đã thưa với mẹ về chuyện của anh chị và mẹ đã bằng lòng. Chúng ta cùng chia sẻ những mất mát lớn nhất của cuộc đời.
Em mong chị đừng quá bi thương, để anh ra đi thảnh thơi vì anh đã làm xong bổn phận với tổ quốc
Em của chị
Trần thu Hằng
Chúng tôi cùng ôm bạn, cùng chia sẻ nỗi buồn với bạn trong yên lặng, lời nào tả được hết sự đau đớn và nỗi buồn khi mất người yêu và cả một cuộc đời hạnh phúc ngay trước mắt?
Thế rồi, sau khi người yêu của bạn tôi đã đền nợ nước, tôi lại cảm nhận thêm được những nỗi xót xa của đợi chờ… sự đợi chờ của những người thiếu phụ đã qua được cửa ải … có chàng đến hỏi, để rơi vào sự đợi chờ còn mòn mỏi và đau thương hơn nữa…
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi *
( Xưa nay chinh chiến mấy ai về)
Phải chăng sự đợi chờ luôn đi liền với chúng tôi, những người nữ đã sinh ra và trưởng thành trong khói lửa của chiến tranh?
Ý Nhi
*Lương Châu từ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét