Ngồi ở quán Givral, anh nhìn thấy em trên đường phố, những tà áo mềm mại tung tăng như đàn bướm.
Một buổi sáng bình yên, anh trở về từ chiến trận, ly cà phê tỏa khói, mùi thơm thành phố và những êm đềm của tuổi ấu thơ, anh nhớ tất cả qua làn khói thuốc, ôm ấp màu tóc em trong đó.
Có bạn bè chung quanh, nhưng bao nhiêu người như một, một tâm tình gặp gỡ, ôn cố, rồi chia phôi, nhấp cạn giọt đắng cuối cùng, sao vội qúa.
Tà áo bay trong mắt người đối diện, khói của màu mắt xa xăm. Lại nghĩ đến những chuyến đi về, còn và mất, khói chơi vơi như khói chiều.
Ngồi ở quán Givral, một buổi sáng hay một buổi chiều, ấm áp từng giây gặp gỡ, mắt lạc thần một buổi sang đông.
Ngồi ở quán Givral, chờ gặp gỡ ngày cuối cùng, những bạn bè những bốn vùng chiến thuật, mắt em thăm thẳm xa xôi trong niềm nhung nhớ.
Mai anh đi, mai tôi đi, gặp lại nhé một ngày, hay bàn ghế sẽ trống trơn,
Ly cà phê nhỏ giọt buồn chờ ai nữa hay không, thành phố thơm ngát, vắng bóng người.
Ngồi ở quán Givral, mùa Đông Sàigòn không lạnh lắm, bản luân vũ xếp bút nghiên âm thầm tiếp nối. Mùa Đông lạnh ở nơi rất xa.
Lê Mỹ Hoàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét