Bà Mậu thoải mái ngồi đợi ở phi trường LAX, bà biết rằng 1 tiếng đồng hồ nữa, khi hết giờ ở phòng mạch thì con trai bà mới đến đón.
Hai vợ chồng nó đều là bác sĩ, đều bận rộn nên sự chờ đợi vẫn là đặc ân và hãnh diện đối với bà.
Khi
bà Mậu sửa soạn hành lý đi California bà đã gởi gấm bà Diệu, hàng xóm
cũng là bà bạn thân ở bên cạnh để ý trông nom nhà cửa giùm.
Bà Diệu đã vui vẻ nhận lời và nói:
– Mẹ bác sĩ sướng thật, mỗi lần đến thăm con tha hồ mà khai bệnh cho con nó tận tình khám chữa. Con giỏi giang cha mẹ được nhờ.
Bà Diệu luôn gọi bà bằng cái tên dài “Mẹ bác sĩ ” vừa thân mật vừa nể nang. Bà Mậu thích thú nhưng vẫn khiêm nhường:
– Vậy chớ thằng nhỏ cũng còn khờ lắm chị à…
Bà Diệu dặn dò:
– Mẹ bác sĩ nhớ hỏi nó giùm tôi sao mấy tuần nay mắt trái tôi bị một chấm đen hiện ra nhé, không biết có nguy hiểm gì không?
– Chị thiệt lo xa, đằng nào cũng sắp đi khám bác sĩ mắt rồi mà.
– Biết rồi, nhưng 2 tuần sau mới đến hẹn, tôi nóng ruột quá, bà cứ hỏi giúp tôi.
– Tui nhớ chứ, tui sẽ hỏi nó và gọi phone cho chị hay liền…
Con gái bà Mậu đã đến chở mẹ ra phi trường.
Bà
Mậu có 2 đứa con, thằng Thông là bác sĩ lấy vợ cùng nghề, sống ở
California, cô Minh em gái thì học business và lấy chồng Mỹ, hiện sống
cùng tiểu bang New Jersey, cùng thành phố với mẹ, cách nơi ở của mẹ
không xa.
Ông Mậu mất cách đây 2 năm, nên chỉ còn mình bà sống trong căn phòng của apartment mà hai vợ chồng đã sống bấy lâu nay.
Bà
Mậu ngồi ngắm nhìn thiên hạ xung quanh nhưng cũng không quên để mắt xem
có bóng dáng con mình không, khi vừa thấy Thông đi tới là bà mừng rỡ
đứng dậy kêu lên:
– Má nè con…
Gương mặt Thông không lộ vui
mừng như bà mẹ, vừa kéo va ly cho mẹ vừa hối hả đi, làm bà Mậu chỉ biết
hấp tấp bước nhanh theo cho kịp với con.
– Má à, má đến chơi vào thời điểm này vợ chồng con rất bận.
–
Ừa, má biết lúc nào vợ chồng con cũng bận, má không làm gì phiền con
đâu, má chỉ đến chơi, nhìn thấy mặt con và 2 đứa cháu nội là má thấy đủ
vui rồi.
Khi ngồi vào chiếc xe sang đẹp của con trai, bà Mậu cũng cảm
thấy chút khép nép như đang đi nhờ xe ai đó, bà cất tiếng hỏi phá tan
sự im lặng:
– Vợ con khỏe không? Hai cháu nội má chắc lớn dữ ha?
– Cả nhà đều bình thường.
Chắc thấy mình trả lời cộc lốc nên Thông dịu giọng lại:
– Hàng tháng con gởi má 500 đồng có đủ không? Má cần thêm thì cứ nói con biết…
–
Không sao, má còn lãnh tiền quả phụ của ba con mà, con Minh cũng cho má
tiền, má còn dư chút đỉnh nữa nè, ráng hai năm nữa má đủ tuổi lãnh tiền
già là khỏe re, con khỏi phải gởi tiền cho má nữa.
Xe về tới khu nhà của Thông, phải qua một cổng security mới vào trong, nơi có những ngôi nhà đẹp đắt tiền.
Cô Nguyệt con dâu bà Mậu đang đứng làm bếp chỉ chào “Hi, má” rồi tiếp tục công việc của mình.
Bà
Mậu mang va ly vào một phòng trống, nơi mỗi lần đến bà thường ở, thay
vội quần áo bà ra phòng khách tìm hai đứa cháu nội, ôm thằng Peter một
cái, ôm con bé Sophia một cái, rồi bà ra chỗ bếp với con dâu:
– Con để đó má mần phụ cho…
Cô con dâu từ chối:
– Món này má không làm được đâu…
Con
dâu bà luôn không cần sự giúp đỡ của bà, không phải vì cô tôn trọng bà
như 1 người khách, mà cô muốn tạo ra một khoảng cách.
Bà Mậu đã từng cảm thấy mình xa lạ và vô dụng khi đến nhà con trai mình.
Bà lại ra phòng khách chơi với cháu, cũng may còn 2 đứa trẻ ngây thơ, có người ôm ấp và chơi với chúng thì chúng vui thích lắm.
Con bé Sophia 4 tuổi, giống mẹ và đẹp gái như mẹ.
Thằng
Peter năm nay 6 tuổi, thì giống y hệt cha nó nên bà Mậu vẫn gọi thầm nó
là “thằng cu Đen” như cái tên ngày xưa vợ chồng bà hay gọi Thông, cũng
đôi mắt một mí duyên dáng, cũng nụ cười đẹp, cũng dáng người cao ráo,
chỉ khác là làn da nó không bị ảnh hưởng khí hậu và mùi biển mặn mà ngăm
ngăm như cha nó ngày xưa.
Bà thương hai đứa cháu, bà nhớ thằng
con trai, bây giờ nó là một bác sĩ có phòng mạch đông khách và nổi tiếng
chẳng những trong cộng đồng người Việt mà cả với người bản xứ.
Bà
không được gần gũi con trai cả về thực tế lẫn tình cảm, thì còn cháu
bà, nhất là thằng Peter, mỗi lần bế cháu bà đã tìm lại cái cảm xúc hạnh
phúc yêu thương như ngày xưa bế thằng Thông, thằng cu Đen vậy.
Vợ
chồng bà Mậu là ngư dân nghèo vùng biển Phước Tỉnh, Vũng Tàu, ông Mậu
lái ghe đánh cá mướn cho người ta, cái nghề cha truyền con nối.
Gia đình ông cũng nghèo cha truyền con nối, từ trước 1975, đến sau 1975 càng nghèo khó hơn.
Năm 1987 có người móc nối nhờ ông làm tài công cho một chiếc ghe vượt biên, cái gía họ trả công là vợ con ông được đi theo.
Bà
Mậu và thằng Thông, con Minh cùng lên 1 chuyến “taxi”, chờ ghe lớn tới
bốc đi, nhưng khi chiếc “taxi” chở bà Mậu cặp sát được ghe lớn, bà vừa
đưa được 2 con xuống ghe lớn thì bể chuyện, ghe của công an đang đi tới,
nên chiếc “taxi” phải vội vàng bỏ chạy, mang theo một số người chưa kịp
lên ghe lớn, trong đó có bà Mậu.
Ghe lớn do ông Mậu lái đã thoát được ra khơi, còn những “taxi” đều bị bắt hết và người thì bị tù giam.
Những
ngày đầu tiên ở trong tù bà Mậu như phát khùng vì lo lắng cho số phận
chồng con, được tin chiếc ghe lớn đi trót lọt ra khơi, ra hải phận quốc
tế, lòng bà càng thêm lo âu hơn là mừng rỡ. Ghe chồng con bà có vượt qua
được sóng gió tới bến bờ bình an không? hai đứa nhỏ sẽ ra sao khi không
có mẹ bên cạnh? Bà thầm trách số phận, trách chồng thà cứ bình yên ở
nhà làm nghề cá no đói mà có nhau, còn hơn là ra đi thập tử nhứt sinh,
hay ly tán như thế này.
Những ngày ngồi trong tù là những ngày bà khóc ròng, đau đớn, buồn bã vì nhớ con, nhớ chồng…
Ông Mậu đến đảo Mã Lai báo tin về, lòng bà Mậu cũng nguôi ngoai và vui mừng hy vọng đợi chờ ngày đoàn tụ với chồng con.
Nhưng
ông chồng bà bao năm trong nghề đánh cá, cá mắc vào lưới của ông thì
bây giờ trời quả báo sao đó, ông mắc vào lưới tình với một bà bỏ chồng
đi vượt biên tìm tự do, tìm hạnh phúc.
Hai người tằng tịu với nhau từ
trên đảo Mã Lai, qua Mỹ họ tiếp tục chung sống ăn ở như vợ chồng nên
ông Mậu cứ tìm cách thoái thác chưa chịu bảo lãnh vợ, cho đến khi ông bị
bà kia bạc tình, phản bội, bỏ ông đi theo người đàn ông khác khá giả
hơn ông, thì ông Mậu mới tỉnh cơn mê, lo giấy tờ cho vợ sang sum họp gia
đình.
Bà Mậu sau đó biết chuyện này đã không oán trách chồng mà còn chất phác tuyên bố với người quen biết:
–
Thiệt cám ơn chị ta hết sức, thời gian đầu ở Mỹ cuộc sống khó khăn chị
đã chăm sóc an ủi ông Mậu, sau đó chị ra đi trả ông Mậu lại cho mẹ con
tui.
Bà Mậu sang Mỹ năm 1993. Khi đó thằng Thông đã 16 tuổi và
con bé Minh 14 tuổi, bà nhà quê, ít học, chữ Việt Nam viết không rành,
nói chi đến học ăn học nói tiếng Mỹ mà đi làm, nên chỉ ở nhà lo chuyện
nội trợ, cơm nước, chăm lo cho chồng con…
Buổi chiều thứ Bảy vợ
chồng Thông đều nhận khám ít bệnh nhân, phòng mạch đóng cửa sớm, để gia
đình quây quần bên nhau. Họ thích ra biển để thư giãn sau một tuần lễ
căng thẳng bù đầu vì công việc.
Bà Mậu cũng được dịp đi biển với
con cháu, bà sửa soạn mặc quần áo cho Peter, cho Sophia, lấy những chiếc
mũ, chiếc khăn tắm hay đôi giày đôi dép cho cháu… những thứ mà cô con
dâu không thể ba đầu sáu tay làm hết được, dù cô khinh khỉnh không muốn
bà mẹ chồng đụng tay vào chuyện nhà của cô.
California có nhiều
bãi biển tắm, ngày nào mà chẳng đông người, vì đất California là nơi du
lịch, ngày cuối tuần thì càng đông hơn.
Bà Mậu lăng xăng bên hai cháu
nội. Bà âu yếm nhìn thằng Peter cởi trần vui đùa trên mép biển, mỗi khi
cơn sóng nhào tới thằng bé lại vội vàng chạy lên bờ, có khi nó ôm chầm
lấy bà tìm sự che chở và cười vang vì vui thích, nó nhút nhát không dám
ra xa hơn, cứ trò chơi ấy mà không biết ngán.
Chẳng bù cho cha
nó, thằng Thông ngày xưa, ngay từ lúc 3-4 tuổi đã dạn dĩ, quen với sóng
với gió rồi. Những khi theo mẹ ra biển đón ghe cha về bến, nó dám lội ra
xa khi thấy bóng cha trên chiếc ghe đang lửng lơ thả trôi vào bờ, để
cha sẽ nhảy ra ẵm nó lên, công kênh nó lên vai mặc cho sóng biển xô tới
phủ kín mặt mũi hai cha con.
Vợ chồng bà âu yếm gọi Thông là
“Thằng Cu Đen” vì thằng bé được sinh ra nơi miền biển, nó được nuôi lớn
bằng cá tôm từ biển, và được nếm bao lần mùi biển mặn, mùi gió chướng,
mùi gió mùa, cái thứ gió chở đầy mùi tanh của biển cả ngay trước mặt hay
dù từ chân trời, góc biển nào thổi về. Tất cả những thứ đó đã thấm vào
thằng Thông, làn da nó xạm lại, rắn rỏi và khỏe mạnh, đúng là con nhà
nòi ngư dân.
Ông Mậu thường khề khà bên chén rượu và hãnh diện nói với vợ:
– Thằng cu Đen lớn lên sẽ là tay đi biển giỏi như tui cho bà xem.
Nhưng
ông đã đoán lầm, thời vận đã đẩy đưa cuộc đời gia đình ông sang hướng
khác, thằng cu Đen đẹp trai cao ráo của ông không là anh ngư dân giỏi,
mà trở thành một bác sĩ giỏi sống ở Mỹ, cái điều mà cả tổ tiên nhà ông,
cho đến đời ông, chưa ai dám mơ tới.
Cả nhà còn đang ngủ muộn vì chiều qua chơi biển thật lâu và vui, sau khi ăn uống nhà hàng cho đến tối khuya mới về đến nhà.
Bà Mậu thức dậy trước đang dọn dẹp lau chùi chỗ bếp thì con trai đã đến bên cạnh:
– Má khỏi phải làm ba cái việc này, mỗi tuần vợ con đều thuê người đến dọn dẹp nhà cửa rồi.
– Không sao, má rảnh thì làm cho sạch, trong khi người ta chưa đến có sao đâu con…
Giọng Thông có vẻ ái ngại khi hỏi:
– Má có cần mua thêm quần áo gì không? Lát nữa con nói vợ con đưa má đi mua…
Bà Mậu ngạc nhiên:
– Chi vậy con? Khi không má mua quần áo làm gì chớ, đồ má mặc cả đời không hết…
–
Chiều nay là buổi tiệc mừng sinh nhật bà mẹ vợ của con ở nhà hàng, mời
nhiều khách khứa, cả nhà mình sẽ tham dự… chỗ đông người má cũng nên
tươm tất một chút.
– À, má hiểu rồi…
Bà Mậu khựng lại rồi tiếp:
–
Má có đem theo đồ đàng hoàng mà con, quần Tây và chiếc áo có bông thiệt
bự, cổ nhún tai bèo nè, chiếc áo sơ mi màu đọt chuối nè, bắt mắt lắm,
người bạn mua về từ Việt Nam giùm má đó. Má ưng hết sức.
Thông bỏ đi, còn lại một mình bà Mậu tự nhiên thấy lòng xốn xang buồn.
Ôi,
phải chi nó cứ mãi là thằng cu Đen bé bỏng đi đâu cũng níu áo mẹ, túm
áo cha, dù là những chiếc áo cũ, chiếc áo rách sờn vai.
Mà thôi,
bà đã quen với những điều này rồi, con bà là một bác sĩ tài ba thành đạt
thì nó phải cao sang với đời chứ, chẳng lẽ bà muốn nó là một anh ngư
dân nghèo khổ như bà hồi ở Việt Nam để mẹ con thông cảm, gần gũi với
nhau sao!
Gia đình bên vợ của Thông rất danh giá, họ xuất thân
giàu có từ trong trứng nước, hai ông bà sui gia đều là bác sĩ từ thời
còn ở Việt Nam, anh em, con cháu, dâu, rể của họ cũng toàn là bác sĩ,
nha sĩ, có lần bà nghe Thông hãnh diện kể về nhà vợ, tổng số bác sĩ và
nha sĩ trong đại gia đình cha mẹ vợ lên đến hơn 20 người. Nghề nghiệp y
khoa của họ cũng cha truyền con nối như nghề đánh cá đi biển nhà bà.
Nếu
Thông không là bác sĩ thì khoảng cách giữa Thông và gia đình vợ là một
trời một vực Bà Mậu vẫn hãnh diện khi kể cho bạn bè, người quen về bên
sui gia danh giá của mình.
Buổi chiều trong khi vợ chồng Thông sửa
soạn quần áo để đi dự tiệc thì bà Mậu than là bị đau bụng, bà hỏi xin
con thuốc để uống và nằm đắp mền nghỉ ngơi.
Thông hỏi mẹ:
– Má thích ăn gì thì con sẽ mua về cho má?
Bà Mậu rên khe khẽ:
– Má đau bụng quá trời ăn gì nổi, mà nếu tối đói bụng thì có nhiều đồ trong tủ lạnh rồi.
Thế là bà không thể đi đến nhà hàng dự tiệc sinh nhật bà sui gia được.
Nhưng
khi cả nhà Thông lên xe đi khỏi thì bà Mậu tung mền ra, nhà cửa vắng
tanh chẳng có chuyện gì làm, bà bỗng nhớ đến một bà bạn cũng ở gần đây,
là đồng hương Phước Tỉnh của bà, thuở đó hai bà nhà ở gần nhau, cùng
nghèo khổ như nhau, cùng chia sẻ bao nỗi vất vả, bao nỗi buồn lo chồng
chất của cuộc sống nơi miền biển, nơi chôn nhau cắt rốn của họ.
Lần nào đến California bà Mậu chẳng ghé thăm bà Chung, nhân dịp trống trải này thì gặp bạn luôn.
Bà
Chung cũng góa chồng, lớn hơn bà Mậu mấy tuổi nhưng lanh lợi hơn nhiều,
qua Mỹ bà nhanh chóng hội nhập vào đời sống mới. Bà sống ở apartment
diện housing, tiền nhà hầu hết do chính phủ trợ cấp, mấy con bà sống gần
đó, nên bà vẫn chạy qua chạy lại phụ giúp con cháu khi cần, mà vẫn giữ
được cuộc sống tự lập không lệ thuộc con cái là bao.
Bà Mậu mở cuốn sổ tay tìm số phone và gọi bạn, bà Chung nói sẽ lái xe đến đón bà Mậu đi chơi.
Bà Mậu hẹn bà Chung ở ngoài cổng khu nhà.
Bà
Chung đưa bà Mậu đi vòng quanh thăm mấy chợ Việt Nam, vì sống ở tiểu
bang New Jersey đâu có nhiều chợ, nhiều hàng quán Việt Nam như khu Bolsa
này.
Rồi bà ghé vào một khu shopping rộng lớn, lái xe đến trước
cửa một nhà hàng, bãi đậu xe đã đông, nên bà Chung đang tìm cách len
lách vào, trong khi bà Mậu tò mò nhìn ngó xung quanh.
Bà Mậu bỗng
giật mình khi nhìn thấy gia đình Thông đang sánh vai cùng bố mẹ vợ bước
vào một nhà hàng, hai đứa cháu nội của bà đang tíu tít bên ông bà ngoại
của chúng. Họ thật là những khách hàng lịch sự, sang trọng trong bữa
tiệc sinh nhật chiều nay
Bà Mậu vội quay ra hốt hoảng hỏi bạn:
– Chị tính vào nhà hàng này hả?
Bà Chung khoe:
– Ừ, nhà hàng này có nhiều món ngon lắm, nhưng hôm nay chắc có người đặt tiệc nên đông quá, tôi chưa tìm ra chỗ đậu xe…
– Thôi, thôi, thôi… đi chỗ khác, tôi không thích ăn nhà hàng đâu.
–
Làm gì mà chị phản đối liên hồi như tôi sắp đưa chị vào hang hùm, ổ rắn
vậy? Ở Mỹ mà, tiền già của tôi cũng dư sức bao chị vô bất kể nhà hàng
nào. Chị thích đi ăn ở đâu, tôi sẽ đãi chị?
– Ra Phước Lộc Thọ đi, ở đó cũng ngon rồi.
Bà Chung cụt hứng trách bạn:
–
Tưởng gì, lần nào đến Cali chị cũng đòi ra ăn hàng ở Phước Lộc Thọ, lúc
nào cũng nhà quê in như hồi còn ở Phước Tỉnh với ba con cá con tôm vậy
đó…
Bà Mậu chống chế:
– Tui theo con đi ăn nhà hàng nhiều lần rồi,
lạ gì đâu, ra chỗ Phước Lộc Thọ, vừa ăn vừa ngắm nhìn ông đi qua bà đi
lại cho vui, có khi lại gặp được người quen.
May quá, bà Chung đã mải
lo tìm chỗ đậu xe trước nhà hàng nên không trông thấy những gì bà Mậu
đã thấy. Nếu không, bà không biết giải thích làm sao với bà bạn thân
này.
Đến khu Phước Lộc Thọ, hai bà ghé vào một tiệm, tiệm không
đông khách, bàn ghế thênh thang nên bà Mậu tha hồ ngồi một ghế, gác chân
lên một ghế, đủng đỉnh ngắt từng cọng rau răm xanh tươi ăn với hột vịt
lộn hiệu Long An nóng hổi rắc muối tiêu ngon lành.
Rồi mỗi bà ăn một dĩa bánh bèo, một ly chè là vừa no bụng vừa ngon miệng…
Cách hai bà là một bàn khách đang ăn gỏi đu đủ bò khô, uống cà phê sữa đá, vui vẻ nhộn nhịp cứ như đang ở Việt Nam.
Thật
thú vị và thoải mái khi đi với bà Chung, bà Mậu không phải e dè như khi
đi với cô con dâu cao sang của bà. Bà từng theo vợ chồng Thông đi ăn
nhà hàng coi bộ sang trọng lắm mà chưa cho bà cảm giác như thế này.
Bà Chung kể:
– Con trai và con dâu chị ăn nên làm ra tại Cali này đó. Chồng bác sĩ nhãn khoa, vợ bác sĩ phụ khoa, toàn là nghề hốt bạc.
Bà Mậu sung sướng:
– Tui thiệt hãnh diện vì tụi nó đó chị Chung à…
Bà hãnh diện thật, khoe thêm:
– Hai ông bà sui gia cũng bác sĩ luôn. Chèng ơi, sao mà họ giỏi dữ vậy không biết!
Bà Chung gật gù:
– Tui phát ganh với chị đó, được là mẹ bác sĩ.
Thật
thế, bác sĩ vẫn là nghề cao siêu đối với bà Mậu từ đời tám hoánh nào
rồi. Ngày xưa ở Việt Nam đâu có tiền mà mỗi chút mỗi gặp bác sĩ, mỗi lần
ốm đau bất kể nhức đầu, đau bụng hay bịnh gì đi chăng nữa cứ… đè nhau
ra cạo gió, xông hơi, cực chẳng đã bịnh không hết mới đi khám bác sĩ.
Sau
1975 càng tồi tệ hơn nữa, bác sĩ là cấp cao không thèm đếm xỉa tới bịnh
nhân, thậm chí bịnh nhân lo lắng hỏi han cũng chẳng được bác sĩ mở
miệng trả lời trả vốn cho mấy chữ, nội mấy cô y tá phường xã cũng đủ uy
quyền gắt gỏng, nạt nộ những bịnh nhân vừa nghèo vừa dốt như bà.
Vậy
mà bây giờ con trai bà là bác sĩ, có lần bà đến phòng khám của Thông để
khám mắt, nhìn cơ ngơi của con với những dụng cụ, máy móc soi mắt tinh
vi, nhìn mấy cô nhân viên vừa là Việt Nam vừa là người Mỹ răm rắp và
nghiêm chỉnh làm việc cho bác sĩ và Thông nói tiếng Mỹ vèo vèo với nhân
viên, bà Mậu càng tự hào và nể phục con trai mình.
Đến thăm phòng
mạch của con dâu bà cũng cảm giác nể phục như thế. Cho nên bà vẫn tự
hào, tự an ủi mình là chiều chuộng con, nhường nhịn con, thua thiệt con
cũng xứng đáng lắm.
Bà Mậu thật thà nói với bà Chung:
– Tui cũng
không ngờ con trai mình là bác sĩ, qua Mỹ chỉ cầu nó lớn lên đi mần việc
công nhân, thoát khỏi nghề đi biển cực nhọc như cha ông nó ở Việt Nam
là tui mừng rồi.
Hai bà ăn uống chuyện trò đủ thứ xong, bà Chung chở bà Mậu trả về nhà.
Vợ chồng Thông vẫn chưa về, bà Mậu lại thơ thẩn một mình trong căn nhà vắng.
Bà
nào có đau bụng đau bão gì, chẳng qua bà nói thế để không đi dự đám
tiệc sinh nhật bà sui, điều mà bà cảm thấy con trai cũng như con dâu bà
không hề mong muốn bà có mặt, mà thật ra chính bà cũng thấy ngại ngùng
giữa đám người giàu sang có học thức cao ấy. Tới đó bà biết ăn nói làm
sao cho xứng với họ?
Số bà không may, chồng chết trước, lại không
được gần gũi con cháu. Xưa có lần bà coi tử vi ông thày đã nói số bà
“canh cô mồ quả” thui thủi một mình, thật không sai.
Hai đứa con
qua Mỹ từ nhỏ, cách sống và cách suy nghĩ của chúng như người Mỹ. Con
Minh lấy chồng Mỹ càng Mỹ hóa hơn, bà Mậu không thể đến nhà con gái
thường xuyên chứ đừng nói chuyện dọn vào ở chung, dù bà đã từng mong
muốn kể từ khi ông Mậu từ trần.
Mỗi lần đến nhà con gái, gặp con
rể bà Mậu chỉ chào được một chữ “Hi.” rồi thôi, rồi bà cười trừ thay cho
lời nói mỗi khi đối diện với thằng rể Mỹ, mà con rể cũng không mấy thân
thiện với bà mẹ vợ, anh ta không muốn “người lạ” ở lâu trong nhà, dù
người ấy là bà mẹ vợ.
Nó đã hỏi vợ nó:
– Tại sao mỗi lần mẹ em nhìn anh bà lại cười? Anh có cái gì khôi hài lắm sao???
Con Minh phải giải thích:
– Mẹ em cười là thân thiện với anh đó, vì mẹ không thể nói chuyện với anh.
Vợ
chồng con gái vẫn thỉnh thoảng ghé đến apartment thăm bà, mỗi dịp lễ
Mẹ, Lễ Tạ Ơn, Giáng Sinh và Năm Mới họ đều tặng bà quà, và bà phải hiểu
rằng bà cũng chỉ được đến nhà thăm họ như khách thế thôi.
Chỉ khi
nào con rể đi công tác xa nhà mấy hôm thì bà Mậu mới cảm thấy tự do
thoải mái khi đến thăm con gái và cháu ngoại, bà được ngủ lại nhà con
gái. Đó là những ngày bà sung sướng hạnh phúc mà không món quà tặng nào
sánh nổi.
Thỉnh thoảng không thể đến thăm cháu ngoại, bà Mậu lại sốt ruột gọi phone cho con gái và thật thà hỏi:
– Chồng con sắp đi công tác chưa? Má trông nó đi quá trời nè…
Hoặc bà hỏi kỹ hơn:
– Chuyến này nó đi công tác mấy ngày, hả?
Chẳng ai như bà, cứ mong con rể thường xuyên đi công tác mà không sợ con gái buồn, miễn là bà được thảnh thơi đến nhà nó.
Còn
về vợ chồng con trai bác sĩ của bà cũng chẳng khác vợ chồng con gái bà
là bao, cả hai đều giữ khoảng cách với bà. Dù họ không tìm được người
giúp việc, mấy lần bà Mậu ngỏ ý về ở chung để trông cháu và lo cơm nước
cho hai vợ chồng, nhưng Thông đều từ chối với lý do:
– Má là má con làm sao con có thể để má làm như người giúp việc được.
Con
trai bà cũng có lý của nó, nhưng bà mẹ nào chẳng muốn đỡ đần cho con
cho cháu? Đối với bà được chăm lo cho con cháu là niềm vui, bà tha thiết
muốn được làm điều đó mà con không chịu thì bà đành phải tiếp tục sống
một mình, càng rảnh rang bà càng buồn vì nhớ cháu.
Cả cháu nội,
cháu ngoại đều xa quá tầm tay của bà. Nhưng bất cứ ai hỏi đến chuyện này
thì bà Mậu đều hớn hở trả lời và giải thích luôn:
– Thằng con trai
bác sĩ của tui, hai vợ chồng nó giàu có, lại có cha mẹ vợ ở gần, đâu cần
tui giúp đỡ gì nữa, thỉnh thoảng tui đến thăm là chúng nó mừng vui rồi,
tui ở gần con gái để chạy qua chạy lại thăm cháu ngoại, tụi Mỹ đâu
thích mẹ vợ ở chung, nhà ai nấy ở cho thoải mái, chớ thằng rể Mỹ cũng
biết điều với tui lắm.
Bà Mậu ngồi suy nghĩ lan man và ngóng ra
cửa chờ đợi vợ chồng Thông về. Bà nhớ hai cháu, chỉ mong có chúng nó để
bà chơi đùa với chúng và âu yếm chúng.
Lòng bà rộn ràng chờ đợi, bà
chẳng dại gì tự ái để mất con mất cháu, máu mủ ruột thịt của mình mà. Bà
đánh đổi tất cả sự lạnh nhạt của vợ chồng Thông để được đến gần họ.
Nguyễn Thị Thanh Dương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét