( Cây Còng - Ảnh của Huỳnh Hữu Đức)
Ngày xưa, xóm này mặc dù ở ngay tai trung tâm tỉnh lỵ, nhưng trước năm 1960 còn ít người, dân cư thưa thớt, đám con nít chúng tôi cũng quậy phá cũng đủ trò, sân trường Huỳnh Văn là nơi tụ tập bọn trẻ chúng tôi nào là đánh u, đánh trỏng, leo trèo, và cả đá banh nữa. Hôm nào không ra chơi được thì thấy trong người khó chịu, thậm chí khi bệnh cũng ráng mò ra nhìn các bạn chơi cho đỡ thèm, đỡ nhớ. Nó trở thành thói quen như người ta ăn cơm vậy, nên mỗi chiều khi đi học về mà không ra sân chơi là không được, chơi đến tối mịch mới chịu về nhà.
Đám nhỏ chúng tôi tự phân chia thành 2 nhóm, để tham gia các trò chơi đối kháng, nhất là đá banh, trong sự phân chia đội nhóm này không có tính “giai cấp” là vì đám con nhà nghèo, nhà giàu và con nhà quan đều chơi chung với nhau. Duy chỉ có đám con Quản Bền là hơi khó chịu vì chúng thưởng ỷ lại là con nhà quan, nên thường tách ra chơi riêng, bởi vậy chúng tôi cũng không ưa chúng lắm.
Riêng tôi cũng ức lòng về thái độ của chúng và nghĩ trong bụng là sẽ có ngày cho chúng một trận. Nhược điểm của chúng là rất sợ ma, mà mở miệng ra thì nói chuyện ta đây. Trong xóm có thằng Lắm chơi thân với tôi vì cũng như tôi con nhà nghèo, vốn không ưa gì đám nhà quan đó, hai thằng đều có chung ý nghĩ là sẽ cho chúng một trận để bỏ thói kêu căng.
Theo dõi tụi nó thì thấy tối nào chúng cũng tụ tập ở nhà sau mà chơi trò đánh bài, cười nói, cãi vã ầm ĩ. Cái nhà sau này có một cửa sổ thông ra con hẻm nhỏ vắng, ban đêm tối trời không người qua lại.Tôi bèn nghĩ ra một cách hù tụi nó một trân chơi cho bỏ ghét, rồi bàn với thằng Lâm trưa nay nó phải làm lành với tụi nó để có dịp qua nhà đó chơi, thì lấy sợi dây dài cột vào góc mùng ngay cửa sổ, rồi bỏ đầu dây kia ra ngoài, nhiệm vụ của thằng Lâm chỉ như vậy thôi, còn chuyện thực hiện ra sao thì tôi lo, tối nay sẽ cho tụi nó biết tay bọn mình, xem chúng có còn nói phét không sợ ma nữa hay không.
Cứ tưởng thằng Lắm không thực hiện kế hoạch của mình nên tôi cũng quên, đến hai ba hôm sau, lúc tối tôi đang học bài thi Trung Học Đệ Nhất Cấp, bỗng nghe chúng cãi vã um xùm tôi mới sực nhớ việc này, bèn xếp tập lại, nhẹ nhàng đi ra sau hẻm, đi tiểu và kiểm tra xem có sợi dây như dự tính không, tiểu xong tôi đi vòng ra sau nhà chúng, trong đêm tối tôi lấy tay rà vào vách nhà phía dưới của sổ thì thấy sợi dây mà thằng Lắm đã buộc từ bao giờ. Bên trong không khí đang sôi động, cuộc cãi vã lớn tiếng đang ầm ỉ, tôi nắm sợi dây giựt giựt mấy cái rồi ngưng, mới đầu đang ồn ào chúng nó đều im lặng để lắng nghe xem cái gì đây, biết là tụi nó trúng kế minh nên tôi giựt thêm vài cái nữa, trong nhà tụi nó đang hỏi nhau, thằng nầy hỏi thằng kia ai làm cái mùng rung rinh vậy? không thằng nào cả mà, chúng đang ngồi yên nhìn lẫn nhau thì thấy cái mùng tự nó rung chớ không đứa nào làm cả, lần thứ ba tôi giựt dây lia lịa chúng hoảng hồn đồng thanh phá cửa chạy túa ra ngoài, đứa chạy đầu này đứa chạy đầu kia khắp xóm, vừa chạy vừa la: ma, ma …như giặc tới!!! làm náo động cả xóm.
Mọi người ai cũng thức giấc mở của ra xem chuyện gì mà con nhà ông Quản la dậy xóm. Lúc đó có người cũng tin là có ma thật bởi tụi nó kể lại sự việc là cái mùng tự nhiên rung rinh mà không ai làm cả, chúng khẳng định là chỉ có ma giựt cái mùng chúng mà thôi. Nên chúng sợ quá bỏ chạy ra ngoài cầu cứu. Cả xóm xao động một lúc sau mọi người ai vào nhà nấy, có người đi báo cho ông Quản đang ăn nhậu chạy về với thái độ hống hách ông lấy súng ra dọa:” Nếu có ma tao bắn chết mẹ nó.” Rồi bảo tụi nhỏ lên nhà trên ngủ, để ổng ngủ nhà sau nầy xem con ma nào bắt được ổng không?
Thú thật lúc đó với thái độ của ổng, làm tôi với thằng Lâm rất sợ vì cái trò này chỉ có hai thằng biết, tưởng sự việc xảy ra nhỏ thôi ai dè tui nó la dậy xóm làng là lớn chuyện rồi. Tuy trong bụng hả dạ vì đã cho chúng một trận như dự tính,nhưng lại rất sợ, ổng mà biết được hai thằng chỉ có nước chết!
Sau này nghĩ lại mình cũng dở, tại sao lúc đó không cắt sợi dây đi cho rồi vì đó là bằng chứng không phải do ma mà là con người, mà người chơi trò này chỉ có tôi thôi vì nhà tôi ở kề bên nhà tụi nó, con nít đêm tối không đứa nào dám ra con hẻm nhỏ này đâu, dùng phép loại trừ ổng cũng biết là tôi thôi.
Sự việc ổng không bỏ qua mà qua nhà tôi méc, tôi chối tội, má tôi cũng rầy la sơ sơ, nhưng ổng cũng không tha, vào trường thưa với thầy giám thị, tôi chịu tội với thầy là vì chúng ỷ con nhà quan làm phách tôi chọc chúng chơi cho bỏ ghét, đơn giản vậy thôi. Cuối cùng thầy xử tôi cấm túc một buổi sáng Chủ Nhật ở trường, cho vừa lòng ông Quản.
Chuyện này có thật 100%, mà tuổi thơ tôi đã trải qua với những kỷ niệm vui buồn khó quên ở quê mỉnh.
(Tên nhân vật đã được thay đổi)
Nguyễn Thế Bình
Nguyễn Thế Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét