Thứ Ba, 22 tháng 8, 2017

Chuyện Chúng Mình



Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội
Người xa người rồi tội lắm người ơi
Anh ra đi em để lỡ một thời
Tuổi mười tám hoa nở rồi phai sắc

Quen nhau thuở mình còn lắc chắc
Học cùng trường anh trước em sau
Nhà của mình thì ở ngang nhau
Nên trong mắt là người hàng xóm

Có những lúc vui đùa nghịch ngợm
Mình vô tư bơi lội tung tăng
Theo thời gian anh có nhớ chăng
Mình đã lớn dần cùng năm tháng

Rồi bắt đầu nhiều đêm trăng sáng
Em vẳng nghe tiếng thổi sáo buồn
Tiếng sáo đều như mạch sầu tuôn
Và em biết được người đã thổi

Lớn lên mình không còn bơi lội
Biết thẹn thùng e ấp nhìn nhau
Biết ghép tên hai đứa vần đầu
Biết mơ ước xây nhiều mộng tưởng

Thời gian nữa anh xa trường xa xóm
Cô Láng giềng ở lại buồn thiu
Từ bấy giờ mới biết mình yêu
Anh hàng xóm lâu rồi sao nhỉ ?

Người trong xóm bắt đầu dị nghị
Hai đứa này chắc đã yêu nhau
Kẻ nói ra người lại nói vào
Anh xa mãi xứ người biền biệt

Em ở lại làm người chịu thiệt
Ngóng trông hoài một bóng hình ai
Dẫu biết rằng mình chẳng gì sai
Sao anh lại không về chốn cũ

Mối tình kia mình em ấp ủ
Ôm nhớ thương trọn bốn mươi năm
Dõi theo anh một kiếp âm thầm
Mong sẽ được một lần tái ngộ

Ôm anh sát vào lòng thố lộ
Nỗi niềm riêng em vẫn vương mang
Bởi vì sao duyên số bẽ bàng?
Cuộc tình ấy sẽ không tàn theo năm tháng.

Nguyễn Diêu Anh & Biện Công Danh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét