Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

Lội Ngược (Ái Hữu 72)




Cũng như mọi ngày…
Cũng như mọi đêm…
Tôi lang thang trên đường phố vắng,
Tìm lại bạn bè. Nhưng…
Trống vắng vẫn là trống vắng.
Không một bóng hình thân yêu. Đất Vĩnh,
Giờ đây đã trở thành một thành phố buồn,
Bao phủ trong sương đêm lạnh lẽo…
Trong bóng tối dày đặc, trên xa lộ không đèn,
Trong tiếng nhạc đệm của chiếc xe cũ rích…
Tôi đang đi.. đi mãi.. với vòng vòng bánh lăn đều
Chậm chạp.. uể oải… Thế nhưng…
Đôi khi tôi muốn…
Muốn được đi trên đường phố vắng.. rét căm.. xa tít…
Để mặc hồn mình trầm tư mặc tưởng…
Để chan hòa mơn trớn cùng bạn bè qua phút giây kỷ niệm của một thời để nhớ …
Không còn nhớ gì hơn,
Vào một thời xa xưa ấy.!...
Tôi sinh ra lúc đất nước bị chia đôi

Tôi lớn lên trong quãng đời ly loạn.
Tôi vào trường khi tuổi mới lên năm.
Tình bè bạn đến với tôi từ đấy. Thế nhưng…
Tôi thân bạn từ khi mười mấy nhỉ!?...
Quen từ nào? Ngày tháng năm nào?...
Tôi không biết! Bạn biết không? Thế nhưng…..
Tại sao giờ đây tôi tha thiết?Tôi mến yêu?
Tôi nâng niu bạn nhỉ!?...
Chung qui vẫn là kỷ niêm. Kỷ niệm lôi kéo chúng ta tìm về quá khứ để rồi nuối tiếc mến yêu…hay ngược lại?...
Kỷ niệm vẫn là kỷ niệm.
Các bạn ơi! Ta hãy tìm về.


Nguyễn Hữu Hải


(Người chép lại: 2 bài Thương tiếc Hoàng Ngọc Quang và Lội ngươc không tên tác giả, nhưng các bạn hãy xem chữ viết tay của tác giả để tìm xem của ai? chắc là của các bạn đang ở nước ngoài mà đã mất liên lạc với chúng ta, hy vọng có dịp nào đó họ sẽ nhìn lại được bài thơ tự sáng tác thời xa xưa và một cú diện thoại cho Ái Hữu 72?)
( Trích Từ Nội San 1974 - Lớp 11B3 của Hội Ái Hữu 72)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét