Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Đỗ Vỡ (Ái Hữu 72)

      Thế mà đã mười hai năm mài miệt ở ghế nhà trường,mười hai năm đầy kỹ niệm,giờ đây kết quả mười hai năm học là nhập ngủ.Đỗ vỡ tất cả,những gì hiện tại trong tầm tay đã vượt khỏi, tất cả đều đổỉ thay không còn gì cả .

      Bây giờ mới thấy là mình đã quá ngu xuẩn, đã đánh mất tương lai không suy nghĩ,đã dìm sâu tất cả những gì hiện có và sẽ có xuống vũng bùn,nhưng đã quá muộn khi hối tiếc lại những gì mà mình đã đánh mất. Dù sao đi nữa thì ngày nhập ngủ đã gần, hối tiếc cũng bằng thừa,cứ nghĩ rằng ta sống với hiện tại xóa nhòa quá khứ và che lấp tương lai.


A.H.8 Quang  & A.H 15 Lộc dâng sớ trước Hoàng Thái Hậu( Má Tùng) 

      Sự săn sóc lo lắng của gia đình đã làm cho mình nghẹn ngào tủi thẹn,vì sao gia đình mình đã lo lắng săn sóc cho mình từng miếng ăn giấc ngũ với kỳ vọng độc nhất là đặt chân vào ngưỡng cửa đại học,nhưng mình đã làm phụ lòng tất cả kỳ vọng,xung quanh bất cứ ở đâu luôn luôn mình cũng thấy một dấu hỏi to tướng là mình đã làm được gì vừa lòng cha mẹ hay chưa? Chắc hẳn là không vì mình không đáp lại được sự mong ước của cha mẹ nơi mình là phải vào đại học.Không thể qui trách nhiệm cho ai,không thể đổ thừa cho định mạng,mà mình nhận thấy rằng đã chính mình tự đào hố để chôn mình,tuy đã tự hứa không nghĩ gì đến hiện tại và quá khứ nhưng mình vẫn cứ nghĩ,nghĩ mãi đến ngày phải rời xa thành phố Vĩnh Long thân yêu mang đầy kỹ niệm yêu đẹp nhất của mình nơi bao gồm tất cả những người thân của mình để vào quân trường,để khép mình vào khuôn phép sống một cuộc sống với câu châm ngôn hay đúng hơn là kinh nhật tụng “quân đội không ý kiến “

      Còn sự khổ sở cùng cực nào khác hơn không? Nếu còn hãy đến ngay tức khắc,con người không thể chịu đựng quá mức, sự chán nản đến tột độ,tất cả sự khổ nhục hãy đến ngay trong giờ phút này,để rồi sau đó xin miễn đừng bao giờ đến với ta nữa,mình giờ đây chỉ còn ước mong duy nhất là được sống mãi dưới mái nhà thân yêu luôn gần gũi mấy người thân,đó chỉ là những ước vọng mà có, là những gì mình ước không bao giờ đến. Mình muốn gào thét lên, muốn sụp đổ tất cả, muốn điên lên được khi nghĩ rằng tại sao mình không được như người khác?

      Dẫu sao đi nữa chuyện cũng đã rồi,giờ mình mới là Nguyễn Tất Nhiên là hữu lý khi sáng tác bài thơ
“thà như giọt mưa"  với câu “ hy vọng mất rồi ta đợi ngày đi“ ./.

Phan Tấn Lộc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét