Hè năm 1968, khi đến chơi nhà người chị họ, tôi thấy quyển truyện “Đời Phi Công” của Toàn Phong thì mở ra xem. Chị họ bảo sách do chú Á tặng chị. Trong bụng tôi nghĩ thầm có lẽ vì chú Á là phi công, một sỹ quan không quân nên mua sách này tặng chị đây. Đọc qua vài trang, tôi thấy lôi cuốn nên định bụng cuối tuần sẽ ra Khai Trí tìm mua.
Chị họ bảo rằng chú Á kể cho chị nghe Toàn Phong là bút hiệu thôi. Tên thật của tác giả là Nguyễn Xuân Vinh, từng là Tư Lệnh Không Quân của VNCH từ nằm 1958-1962. Sau đó ông từ chức và qua Mỹ du học. Năm 1968 ông Nguyễn Xuân Vinh đã có bằng Tiến Sỹ Không Gian và là giáo sư tại Đại Học bên Mỹ. Nghe thế, tôi càng háo hức mua cho được quyển truyện này. “Đời Phi Công” được xuất bản lần đầu năm 1959, sau đó tái bản 6 lần, và đoạt giải thưởng Văn Chương Toàn Quốc năm 1961.
Rồi tôi cũng mua được quyển Đời Phi Công của Toàn Phong. Năm đó tôi còn nhỏ, khoảng 14 thôi, chưa mơ mộng lãng mạn như bà chị họ nhưng đọc xong thì tôi thấy bà chị yêu chú Á cũng phải.
Thời gian trôi nhanh. Bỗng chốc đến tháng 4, 1975. Miền Nam VNCH tan hàng, triệu người miền Nam bỏ nước ra đi trong đó có gia đình tôi. Người ta vượt thoát bằng mọi cách, đi mọi nơi trên thế giới. Gia đình tôi đã đến được trại tị nạn Bushan của Đại Hàn nhưng sau đó cha tôi lại bắt vợ con theo đến Đài Loan.
Ở Đài Loan hơn 3 năm, cha tôi lại giắt vợ con qua Bolivia, tôi cũng từng đi theo 2 tháng rồi bỏ về Đài Loan.
Ở Đài Loan từ 1975 đến cuối hè năm 1982 thì được anh Chăn, một người Việt Nam đang dạy học ở thành phố Tân Trúc báo tin có giáo sư Nguyễn Xuân Vinh từ Mỹ qua dạy ở Đại Học Tinh Hoa, một đại học lớn có danh của Đài Loan. Anh Chăn mời được gia đình giáo sư Vinh đến nhà dùng cơm, tiện thể gặp gỡ các anh em Việt Nam bên đó.
Thế là còn khoảng chục anh em Việt Nam quanh vùng Đài Bắc, ho là những sinh viên từ miền Nam Việt Nam được học bổng của chánh phủ Đài Loan trước 1975, giờ thì đã ra trường và đã có việc làm ổn định, cùng nhau đến nhà anh chị Chăn dưới Tân Trúc để gặp gỡ giáo sư Nguyễn Xuân Vinh. Vì đám sinh viên Việt Nam qua Đài Loan khoảng năm 1970-1975 là những người đã từng nghe tên tuổi của Tư Lệnh Không Quân Nguyễn Xuân Vinh, cũng là nhà văn Toàn Phong.
Chồng tôi là một trong những sinh viên du học Đài Loan trước 1975 nên tôi bế con đi theo chồng đến nhà anh chị Chăn để gặp giáo sư Nguyễn Xuân Vinh. Đối với tôi và tất cả anh em Việt Nam còn sót lại ở Đài Loan là một niềm hạnh phúc “tha hương ngộ cố nhân” dù ông chẳng biết chúng tôi là ai.
Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh là một người thấp bé so với kích thước trung bình của đàn ông Việt Nam. Tôi cứ tưởng là phi công thì phải cao trên trung bình nên tôi hơi ngạc nhiên khi vừa trông thấy ông. Ông có cái mũi mà người ta thường gọi là mũi lân, nghĩa là đầu mũi to tròn, và đầu mũi của ông có nhiều đường gân máu màu đỏ nổi dưới lớp da thấy rõ. Có lẽ người ta bảo đó là tướng làm lớn. Ông mặc cái áo sơ mi trắng ngắn tay và cái quần tây màu đen.
Ông sinh ra ở Yên Bái, vùng núi đồi cao nguyên Tây Bắc, cách Hà Nội khoảng 183 km. Ngày nay với phương tiện giao thông đường xá tốt, xe nhà có thể chạy từ Hà Nội khoảng trên 3 giờ là có thể đến Yên Bái, xe hàng thì khoảng 4 tiếng. Đa số dân chúng các tỉnh phía bắc Hà Nội đều có giọng nói như dân Hà Nội. Vì thế, nghe giọng nói của ông y như người Hà Nội xưa, rất nhẹ nhàng và rất lịch sự.
Ông dẫn theo vợ và đứa con trai còn bé, khoảng 9 hay 10 tuổi. Năm 1982 ông đã 52 tuổi, cho nên ai cũng nghĩ “tre già măng mọc”. Vợ ông trông trẻ hơn nhiều, độ chừng 42 hay 43 tuổi, da trắng, nhỏ nhắn người nhưng cao vừa tầm, không thấp, nét mặt đẹp dịu dàng. Bà mặc cái váy màu kem nhạt tới gối, trên mặc áo sơ mi màu hồng phấn bỏ vào trong váy trông nhã nhặn. Giọng nói của bà cũng tựa như ông, nghĩa là giọng Hà Nội. Bà cũng nói rất nhẹ nhàng, lịch sự. Đứa con trai được dạy dỗ khéo làm sao. Khi ở ngoài phòng khách với người lớn nó ngồi im phăng phắc, không hé môi với ai. Nhưng khi vào trong phòng với mấy đứa bé thì nó leo trèo phải biết. Điều này cho thấy lối dạy con của người bên Mỹ cũng hơn bên Á chỗ này. Con nít bên Đài Loan dù Việt hay Tàu cứ chạy nhảy ồn ào dù có người lớn hay không. Bố mẹ chạy theo chúng rầy la phát mệt.
Cả buổi chuyện trò, các ông chỉ nói chuyện khoa học kỹ thuật. Tôi có hơi thắc mắc vì tại sao đang làm tư lệnh không quân mà ông lại bỏ đi Mỹ học tiếp nhưng không dám hỏi. Vì chuyện quá riêng tư chăng? Cũng chẳng ai nhắc đến cuốn “Đời Phi Công” để nghe ông kể do nguồn cảm hứng nào, vì sao ông viết nó.
Vùng núi đồi Yên Bái dân cư thưa thớt, cha mẹ ông sau này đưa gia đình xuống Hải Phòng, ông đã học cấp tiểu học ở Hải Phòng. Khi lên trung học, cha mẹ lại cho ông ra Hà Nội học. Thời đó được học đến hết tú tài Pháp là oai lắm rồi. Nhưng cha ông mất sớm, ông phải vừa làm vừa học để phụ mẹ nuôi các em học tiếp. Có ai ngờ, sau này ông theo binh nghiệp trở thành tư lệnh binh chủng không quân của VNCH.
Vừa làm tư lệnh Không Quân, vừa kiêm thêm việc dạy học vì vài trường trung học ở Sài Gòn thời đó thiếu giáo sư toán nên ông nhận lời. Ông thích dạy học vì thích nâng đỡ thế hệ đàn em.
Sự thắc mắc của tôi đã được ông trả lời trong buổi phỏng vấn của đài truyền hình VN tại Úc Châu. Ông kể lại rằng chính Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã ký giấy phép cho ông được đi du học Hoa Kỳ, và được phép đưa vợ con cùng di. Và ông vẫn được cấp lương cấp bậc Đại Tá Không Quân trong thời gian theo học ở Hoa Kỳ. Đó là cái ơn của Tổng Thống Ngô Đình Diệm mà ông không bao giờ quên. Ông rời Việt Nam cuối năm 1962 thì đến tháng 11, 1963 vài tướng lãnh quân đội làm cuộc đảo chánh, Tổng Thống Diệm và bào đệ là Ngô Đình Nhu bị thảm sát. Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh tin rằng có bề trên che chở cho ông, vì nếu ông còn ở Việt Nam lúc đảo chánh thì các tướng phe đảo chánh có thể giết ông vì ông không thể phản bội Tổng Thống Diệm. Vì theo ông, vị Tư Lệnh Hải Quân lúc đó cũng đã bị phe đảo chánh hạ sát thì không lý do gì họ lại tha cho ông.
Tôi hiểu ra rằng nếu không có cuộc đảo chánh Tổng Thống Ngô Đình Diệm thì học xong, lấy xong bằng tiến sỹ không gian, Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh sẽ về nước phục vụ trong một ngành chuyên môn khác. Vì ông nhớ ơn Tổng Thống Diệm, chắc chắn sẽ phục vụ dưới quyền của Tổng Thống Diệm.
Trong cuốn “Đời Phi Công” ông đã viết một câu đại khái làm trai trước quyết định chọn cho mình một sự nghiệp để theo đuổi là một quyết định suốt đời”. Có lẽ vì thế, dù đã lên đến chức Tư Lệnh Không Quân, là đã đến tột đỉnh của binh nghiệp ông cũng rũ áo ra đi khi biết rằng con đường ông thực sự muốn đi suốt đời là con đường Khoa Học Không Gian.
Cuối đời, khi đã ngoài 90, một nhóm người ái mộ Nhà Văn Toàn Phong kiêm Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh đã làm một buổi tuyên dương ông ở California. Lúc này ông đã ngồi xe lăn tay nhưng còn nói năng mạch lạc. Khi người ta giới thiệu vợ ông. Tôi nhìn thấy lạ, bà này cao to hơn bà tôi đã gặp bên Đài Loan. Tôi nghĩ thầm sau 40 năm người ta có thể béo ra, hay đẫy ra một chút, nhưng cao lên thêm thì không thể. Bà này nói năng mạnh dạn hơn, có vẻ đã quen đứng nói chuyện trước đám đông. Tôi vặn máy cho lớn hơn để nghe người khác giới thiệu qua về cuộc đời ông, trong đó có câu: “Ba người phụ nữ quan trong trong đời Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh là: mẹ ông, người vợ đầu tiên đã qua đời và người vợ hiện nay của ông.” Thì ra là thế! Bà vợ trước của ông, người mà tôi đã gặp bên Đài Loan năm 1982 tuy nhỏ tuổi hơn ông nhiều nhưng lại qua đời trước ông. Nhưng con người tài ba lỗi lạc như ông thì nhiều bà “thích” lắm, ông không phải ở góa lâu, làm phụ lòng người ta đấy!
Nghe lại “Đời Phi Công” và “Tìm Nhau Từ Thủa” của Toàn Phong, rõ là đối tượng phụ nữ của ông là mẫu tiểu thư khuê các như thời xưa, nhưng phải có học vấn theo kịp đà tiến bộ của nhân loại. Giáo Sư Vinh sinh năm 1930, ông chắc chắn ảnh hưởng nền văn học buổi giao thời vừa nề nếp nho phong, vừa cải cách học vấn theo Tây phương. Nếu các thiếu nữ Việt Nam trong và ngoài nước có nghe được 2 cuốn sách này trên trang mạng thì hy vọng các cô sẽ suy nghĩ lại cách sống nào sẽ tốt hơn cho mình. Sống bất cần dư luận hay sống giữ nề nếp gia phong để có một ông chồng nề nếp gia phong tốt và là người chồng tốt?
Công trình nghiên cứu khoa học của Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh thì các Đại Học, các viện Hàn Lâm mà ông từng hợp tác còn ghi lại. Đám người phổ thông đại chúng có lẽ không đọc tới vì không hiểu. Nhưng các tác phẩm truyện dài, truyện ngắn, tham khảo của ông thì mọi người Việt Nam đểu có thể đọc được. Ông được Trời cho “Văn Võ Song Toàn”, không phải do cha mẹ ông hay ông cầu khẩn mà được.
Tháng 10, năm 2016, khi ông đã 86 tuổi thì quyết định chịu phép rửa tội để chánh thức trở thành tín đồ Công Giáo. Đây là một quyết định cá nhân, nhưng một số người Việt Nam chỉ trích ông về việc đổi đạo, bỏ đạo gia truyền mà theo đạo Công Giáo. Khi được phỏng vấn trên đài truyền hình Việt Nam tại Úc về vấn đề này, giáo sư Vinh đã trả lời: “Tôi là người sau cùng trong gia đình nhận phép rửa tội theo Công Giáo. Nhưng tôi đã đọc Kinh Thánh và sống theo 10 Điều Răn của Chúa từ lâu. Tôi tin là có một Đấng Tạo Hóa, là Đức Chúa Trời nhưng trước kia tôi chưa chính thức gia nhập tôn giáo nào. Mỗi khi vào bệnh viện phải khai về tôn giáo của mình, nếu khai vô thần hay đạo Phật thì cũng không đúng với tôi. Vì thế, tôi quyết định rửa tội để xác định niềm tin của mình theo Chúa.”
Là một khoa học gia ngành vũ trụ không gian, ông đã nhận thức rằng phải có một đấng Tạo Hóa, là Đức Chúa Trời.
Trên báo Hồn Quê/Ký giả Hương Kiều Loan phỏng vấn Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh vào ngày 15 tháng 12, 2001 có một đoạn như sau:
“HKL: Từ nhiều năm nay giáo sư hằng lưu tâm tới tương lai của giới trẻ Việt ở hải ngoại, và cuộc đời của giáo sư cũng là một trong những gương sáng cho thế hệ tương lai noi theo. HKL được biết là Hội Khuyến Học ở Saint Louis, Missouri cũng đã đặt ra một giải thưởng hàng năm lấy tên là giải thưởng Truyền Thống Nguyễn Xuân Vinh. Để kết luận xin giáo sư ngỏ đôi lời với độc giả về kỳ vọng giáo sư đặt vào thế hệ trẻ tương lai của đất nước.
GS NXV: Thế hệ chúng tôi được lớn lên trong hoàn cảnh chiến tranh của đất nước nên không được may mắn như các bạn trẻ bây giờ. Các bạn hiện nay như những bông hoa tươi thắm được nở rộ trên xứ người với muôn vẻ đẹp. Tôi mong mỏi các bạn biết đến công ơn của cha mẹ, đã vượt qua bao nhiêu khó khăn và trở ngại để tạo ra điều kiện thuận lợi cho sự thành công của các bạn. Đối với các bạn, sự thành công của cá nhân mình là điều đáng quý, nhưng biết hướng về cội nguồn, nghe lời chỉ dậy của cha mẹ, gìn giữ được những nét hay vẻ đẹp để tiếng nói, chữ viết và văn hóa của dân tộc được truyền đời mới là điều làm ta hãnh diện. Vòng giây giữa các thế hệ phải được nối tiếp. Khối người Việt ly hương phải được kết hợp lại thành một tập thể quốc gia, để tranh đấu cho tự do và dân chủ được thực hiện trên quê hương xưa và trong thế kỷ này các bạn sẽ là những người lãnh đạo. Đó là điều tôi kỳ vọng nơi các bạn.”
Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh đã có được một đời sống sung mãn, suốt đời học hành thành đạt, nghiên cứu thành đạt và dạy học, truyền bá kiến thức cho nhiều thế hệ học trò để họ cũng thành đạt và tiếp tục cống hiến cho khoa học, cho xã hội như ông. Nhưng ông vẫn nặng lòng về thế hệ trẻ của ngườiViệt hải ngoại. Nhưng đây không phải là nỗi nặng lòng của ông mà thôi. Nếu còn nhớ đến dân tộc, thì toàn thể người Việt ly hương, sống ở nước người đểu mang chung một tâm sự, một hoài bảo cho một nước Việt Nam thật sự có tự do và dân chủ. Và khi những người Việt thế hệ đầu tiền ở hải ngoại đã chết hết, lớp trẻ tấn lên có còn duy trì được tiếng nói và chữ viết hay không? Nếu không, chẳng còn người Việt Nam ở Mỹ, Canada, Úc châu hay Âu châu nữa.
Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh đã về với Thiên Chúa, là Đấng Tạo Hóa mình
ngày 23 tháng 7 năm 2022, hưởng thọ 92 tuổi.
Ông thầy thứ hai là Tô Văn Lai. Ông là người Việt lai Ấn Độ. Những tấm ảnh trắng đen ông chụp lúc còn là sinh viên trông giống như Tây lai. Trước 1975, ông là thầy giáo, dạy triết ở vài trường trung học. Nhưng ông có “máu kinh doanh của Ấn Độ” và máu văn nghệ Việt Nam nên kinh doanh thêm về băng nhạc lấy tên công ty là “Thúy Nga”. Ông để vợ là bà Thúy trôm nom cửa tiệm trong thương xá Tam Đa. Thời đó, trong thương xá Tam Đa có nhiều trung tâm băng nhạc, nổi trội nhất là trung tâm Tú Quỳnh của nhạc sỹ Phạm Mạnh Cương ờ lầu hai. Vì phòng thâu của Tú Quỳnh có chưng bầy vài bức ảnh của vài ca sỹ đang nổi tiếng thời đó là Khánh Ly, Thanh Lan. Nhìn rất bắt mắt vì hai cô này rất đẹp, rất ăn ảnh. Còn trưng ảnh của vài ca sỹ nữa mà tôi không nhớ ra.
Gia đình ông Tô Văn Lai vượt biên qua Pháp năm 1976, đem theo băng gốc để sang lại, bán lai rai cho một số Việt kiều bên đó. Vì thế, cả nhà ông vẫn phải kinh doanh và kiếm sống bằng vài nghề khác. Nhưng máu mê văn nghệ của ông không thể dừng lại nên ông tiếp tục sản xuất những băng nhạc thâu ngoại cảnh hình thức MTV, chỉ có ca sỹ, không có MC.
Năm 1980, sau khi tích cóp được một số tiền, ông Tô Văn Lai nhờ Euro Media Producton quay cho cuốn Paris By Night đầu tiên, mãi 3 năm sau ông mới có đủ tiền làm cuốn thứ hai.
Khi giám đốc Euro Media khuyên ông Tô Văn Lai rằng phải có người dẫn chương trình (MC) thì show ca nhạc mới có giá trị và lôi cuốn dược người xem. Ông Tô Văn Lai ghi nhận lời khuyên này và bắt đầu tìm kiếm người làm MC. Bởi vì ông Tô Văn Lai là một nhà giáo, có kiến thức văn hóa Việt Nam nên ông lục lọi trong đám nhà văn đương thời. Ông hỏi vài chủ tiệm sách Việt Nam tại California và tại Houston, TX xem sách của tác giả nào đang bán chạy. Họ đều nói “Nguyễn Ngọc Ngạn”, nên ông Lai mua vài quyển sách của Nguyễn Ngoc Ngạn vể đọc. Sau đó quyết định gọi cho nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn.
Nguyễn Ngọc Ngạn quá bất ngờ trước đề nghị của ông Tô Văn Lai vì không nghĩ mình có thể bước vào lãnh vực sân khấu nên từ chối. Nhưng Tô Văn Lai quyết mời cho bằng được và đề nghị nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn cứ thử xem sao.
Nguyễn Ngọc Ngạn e dè nhận lời và xuất hiện lần đầu tiên trên Paris By Night số 17. Sau đó, Tô Văn Lai đề nghị ký hợp đồng độc quyền với nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn.
Quả thật, ông Tô Văn Lai có đôi tai và đôi mắt nhìn đúng người dù lúc đó Nguyễn Ngọc Ngạn không hề nghĩ mình có thể làm được. Từ khi Nguyễn Ngọc Ngạn làm MC cho Paris By Nights, các show ca nhạc của công ty này biến dạng, thay hình, được nâng cao từ hình thức đến nội dung. Phải nói rằng công ty Thúy Nga Paris dám chi tiền thuê đạo diễn người Mỹ từ sân khấu, ánh sáng, vũ đạo, để dàn dựng đại sân khấu, tân kỳ, lung linh. Khán giá đi xem càng lúc càng đông, ngồi chật kín các hàng ghế ở những đại hý viện. Đi xem show ca nhạc, ngoài những mục ca hát, nhẩy múa, người ta còn khao khát được nghe người MC nói chuyện, dẫn dắt chương trình. Nhưng phải nói cho hay, có văn hóa, chứ nói nhàm nhí, nói nhiều mà vô duyên thì chẳng ai muốn nghe. Nguyễn Ngọc Ngạn đã đáp ứng điều khán giả mong đợi. Ngoài ra, ông còn phát huy được tài viết kịch ngắn, hài kịch thích hợp với thị hiếu mọi tầng lớp. Và Thúy Nga Paris cũng ký hợp đồng dành độc quyền các tác phẩm hài kịch của Nguyễn Ngọc Ngạn.
Nhờ có Thúy Nga Paris mà người Việt hải ngoại mới có được món ăn tinh thần thường xuyên. Chưa kể, các sản phẩm của Thúy Nga Paris còn duy trì được văn hóa truyền thống Việt Nam, trong lúc đó tại Việt Nam những năm 1990 còn bị ngăn cấm, không cho hát lại nhạc tình ca, nhạc Bolero, nhạc Lính của miền Nam trước 1975.
Phải nhờ ông thầy Tô Văn Lai khám phá ra ông thầy Nguyễn Ngọc Ngạn mà cả hai cùng chấp cánh bay cao trên vòm trời văn nghệ của người Việt Nam hải ngoại và ảnh hưởng ngay cả trong nước. Ngày chưa có Yotube, dân trong nước cũng thập thò mua băng thu lậu của Thúy Nga Paris và của Asian để xem cho đỡ nhớ nhạc Vàng của miền Nam trước 1975.
Phải công nhận công khó của ông Tô Văn Lai trong việc gây dựng một trung tâm Văn Nghệ và băng nhạc tại Pháp rồi qua Mỹ đã để lại cho kho tàng băng nhạc và DVD Việt Nam thật phong phú. Cám ơn ông đã khám phá ra và khuyến khích nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn để từ đó mở đầu cho ngành MC được phát triển tại hải ngoại và trong nước.
Ông Tô Văn Lai đã nhường quyền giám đốc cho con gái là Tô Ngọc Thủy từ lâu, nhưng ông luôn là người tham gia, góp ý và chọn bài cho tất cả mọi show của Thúy Nga Paris cho đến khi ông gần qua đời mới thôi.
Khi ông Tô Văn Lai nghe được một giọng ca mới, hay và có giọng đặc biệt ông đã đưa họ vào vào trung tâm Thúy Nga như Quang Lê, Trần Thái Hòa và nhiều nữa mà sau này họ đã thành danh.
Ông Tô Văn Lai sinh ngày 11 tháng 5 năm 1937, về với Chúa ngày 19 tháng 7, năm 2022, hưởng thọ 82 tuổi.
Ông thầy Nguyễn Xuân Vinh và ông thầy Tô Văn Lai không hẹn mà cùng ra đi vào tháng 7, năm 2022; chỉ cách nhau 5 ngày.
Cả ba ông thầy trên đây đều sinh ra cho đời biết tên, biết mặt. Họ làm được nhiều việc hữu ích cho người khác. Họ đáp ứng được nhu cầu trí thức, hay nhu cầu tinh thần cho nhiều người. Giáo Sư Nguyễn Xuân Vinh đáp ứng nhu cầu khoa học kỹ thuật cho nhân loại và văn học cho người Việt Nam.
Giáo Sư Tô Văn Lai và Giáo Sư Nguyễn Ngọc Ngạn đáp ứng nhu cầu văn chương, văn nghệ truyền thống và món ăn tinh thần của văn hóa dân tộc Việt.
Tất cả ba ông thầy đều để lại di sản văn hóa cho đời sau.
Hai ông thầy đã ra đi, chỉ còn ông thầy Nguyễn Ngọc Ngạn còn ở lại nhưng cũng tuyên bố giã từ sân khấu vì lý do tuổi tác và sức khỏe. Dù có nhiều luồng dư luận chống đối nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn vì vài điều tuyên bố gì đó. Nhưng suy cho cùng, chỉ là chuyện nhỏ. Không thể nào vì những chuyện này mà khước từ những công sức của ông đã đóng góp cho nền văn học và văn nghệ truyền thống của Việt Nam.
Công ty Thúy Nga Paris đã mở show Giã Từ MC Nguyễn Ngọc Ngạn ở Thái Lan để người Việt trong nước có thể qua xem dễ dàng. Mặc dù trong nước, tại Sài Gòn đã có hí viện tầm cỡ quốc tế được xây dựng tại trường đua Phú Thọ cũ, có sân khấu lớn, đẹp tân kỳ, nhưng sao Thúy Nga không thuê ngay trong nước thì con số khán giả có thể lên gấp mười lần, mở show liên tiếp cả tuần vẫn bán hết vé?
Có lẽ vì Nguyễn Ngọc Ngạn không muốn về Việt Nam làm show. Ông giữ vững lập trường không về Việt Nam làm show dù trước đây họ đã mời ông về với giá vài trăm ngàn chỉ để mở một show. Điều này, Thúy Nga Paris đã tôn trọng ý muốn của MC, nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn.
TT-Thái An
10/24/2022
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét