Thứ Hai, 18 tháng 3, 2024

Tiễn Biệt Anh Tôi, Ông Gioan Bao Xita Vũ Hoài An



Mỗi lần đến ngày sinh nhật của tôi, tôi luôn nhớ đến ngày sinh nhật của anh tôi Vũ Hòai An, vì ngày sinh của anh chỉ sau tôi một ngày đó là ngày 2 tháng 3. Hôm ấy tôi có đến thăm, tôi chúc mừng sinh nhật (Happy Birthday) anh vẫn nhận ra tôi, anh nói rất khẽ.

Thằng Tuấn hả.
Tôi nhìn anh nằm trên giường trông anh rất mệt, dường như tiến trình sinh học trong thân xác anh đang đi dần đến sự chấm dứt chu kỳ của nó.
Tôi ra về với một tâm trạng thật buồn, suy tư về sự chết, ai cũng biết rằng
(Sống và Chết là hiện tượng tự nhiên) nhưng sao vẫn buồn.

Ba ngày sau tôi nhận được tin nhắn Anh An đang hấp hối, tôi vội đến thăm anh lần cuối. Bước vào phòng tôi nhận thấy các con các cháu đông đủ đang đứng quanh nơi anh nằm, anh đang thoi thóp với hơi thở cuối cùng, trong tiếng kinh cầu và những lời tiễn đưa của các con.

Lời nhắn nhủ cuối cùng:
Bố hãy buông bỏ tất cả và thanh thản ra đi,
Mẹ đang chờ Bố trên Thiên Đàng.
Không lâu sau Anh đã chút hơi thở cuối cùng vĩnh viễn ra đi, lúc 2:33 phút ngày 5 tháng 3 năm 2024.
Tôi chợt nhớ đến một câu danh ngôn mà tôi đã đọc được ở đâu đó.
“Xin cảm tạ Thiên chúa đã ban cho con cơ hội để hiểu rằng cái chết là chìa khóa mở cánh cửa dẫn tới nguồn hạnh phúc trên Thiên Đàng”

Ông Gioan Bao Xita Vũ Hoài An
Đã được Thiên Chúa gọi về an nghỉ trên nước Thiên Đàng.
Ông qua đời tại Milpitas March 5, 2024.
Hưởng đại thọ 89 tuổi trên cõi trần gian.

Mỗi con người đều có một dòng đời khác biệt. Đối với cuộc đời của Anh tôi. Ông Vũ Hoài An sinh ngày 02 tháng 3 năm 1935 tại Hải Phòng miền bắc Việt Nam. Tôi có một cơ duyên gần gũi với anh, do đó tôi biết được một chút ít về anh.

Vào khoảng năm 1950 Mẹ tôi là (Bà Liên) là em ruột của (Bác Ngọc) là mẹ của chị Ngô Mộng Thúy, Bác Ngọc là một người mẹ đơn thân, một người phụ nữ chân quê, thật thà chất phát bà đặt tất cả niềm tin vào Thiên Chúa, bà luôn sống bên cạnh Mẹ tôi.

Chính vì điểm này tôi và chị Thúy rất thân tình xem nhau như chị em ruột. Mẹ tôi và một người em gái thứ 3 là (Bà Xinh) cả hai đều là công chức làm việc cho Bộ Nội Vụ.

Mẹ tôi và bà Xinh bị chuyển công tác từ Hà Nội ra Hải Phòng. Cả nhà phải dọn đi sinh sống tại Hải Phòng.

Tại nơi đây đã nảy sinh một chuyện tình thật đẹp.

Mẹ tôi mua một căn nhà cũ trong khu xóm, lâu ngày tôi không nhớ tên, khu xóm này có một cánh cổng lớn nằm trên mặt đường phố Hải Phòng, lối vào trong xóm đi ngang qua một hành lang dẫn đến một miếng đất trống, tại nơi đây có một gốc cây đa cổ thụ, dưới gốc cây đa có một cái miếu nhỏ, những dãy nhà được xây cất chung quanh, do đó chòm xóm láng giềng rất dễ gần gũi quen biết nhau.

Sau này Anh An cho tôi biết khu vực này thuộc Làng Lội Động Hải Phòng.
Chị tôi Ngô Mộng Thúy là một thiếu nữ từ Hà Nội đến Hải Phòng, mang theo đôi nét duyên dáng của người Hà Nội. Bác Ngọc là người rất ngoan đạo, sáng nào bà cũng đi lễ thật sớm để cầu nguyện, những buổi lễ thường dẫn theo chị tôi, từ đó chị tôi quen biết thêm nhiều bạn và hội nhập vào ca Đoàn Nữ Vương Maria của họ đạo.
Chị tôi có người bạn rất thân thường đến nhà chơi đó là chị Mơ, hai cô thiếu nữ sinh đẹp Thúy và Mơ cùng trong một ca đoàn, đã trở nên hai đóa hoa xinh đẹp làm say đắm nhiều chàng trai.
Trong đó có anh Vũ Hoài An (nhất đẹp trai – nhì trai mặt) hình ảnh chị tôi Trần Mộng Thúy đã chiếm trọn vẹn trái tim anh. Và ngược lại hình ảnh của anh cũng đã chiếm giữ tình yêu trong tim của chị tôi. Cả hai người đã thật sự yêu thương nhau.
Dường như hai người đã tìm thấy một nửa kia của mình, như quả táo cắt đôi đã được kết hợp lại.

Anh An tìm mọi cách tiếp cận, do đó tôi chính là cái cầu nối hay trở thành một cái phao cấp cứu cho một trái tim đang ngụp lặn trong dòng sông của tình yêu. (khi ấy tôi chỉ là đứa trẻ con mới lên 4, ngây thơ có biết gì đâu)
Tôi được anh đến nhà cho kẹo, bánh và dẫn đi chơi nhiều hơn, dĩ nhiên mỗi lần như vậy đều có chị tôi đi theo, anh len lén cầm lấy tay chị tôi, còn tôi thì ngây ngô không biết gì, ấy thề mà có đôi lần tôi nhìn thấy dưới bóng tối của cây đa, tôi thấy anh ôm chị tôi và đặt nhẹ một nụ hôn.
Cuộc tình này mau chóng đã bị cả xóm và gia đình phát hiện ra. Họ đồn thổi thêm lên, đến tai Mẹ tôi và Bà Xinh. Hai bà cô bên người yêu, bàn với nhau nên dạy cho nó một bài học.

Hai bà Cô đã nhờ cảnh Sát Hải Phòng bắt Anh Vũ Hoài An vì tội dụ dỗ gái vị thành niên và giam anh vào (Bót Cảnh Sát) nhốt anh một đêm cho sợ. Việc làm này chỉ nhằm mục đích răn đe chứ không phải thù ghét gì. Sau này chính Anh An cũng xác nhận, hai bà cô dọa anh, nhưng anh đâu có sợ.
Nào anh có sợ, sáng hôm sau được thả ra anh vẫn tiếp tục đến nhà tìm gặp cho bằng được chị tôi, và cứ thế tôi lại được anh cho kẹo rồi dẫn đi chơi.
Mọi người đều cho qua chuyện này, vì không ai có thể ngăn cấm được tình yêu.

Tình yêu dẫu có ra sao
Vẫn là tình thật đường vào thiên thai
Cửa non sương phủ bóng ai
Trăm năm chung mối tình dài có đôi.
LT

Những người dân bình thường và đám trẻ con như chúng tôi thì có biết gì về tình hình chiến sự đang xảy ra. Chỉ nghe người lớn bàn tán về vấn đề di cư vào Miền Nam.
Sau này tôi mới biết Hiệp định Geneve (Thụy Sĩ) đã ký kết ngày 20 tháng 7 năm 1954, về đình chiến chuẩn bị tổng tuyển cử, khôi phục nền độc lập cho ba nước Đông Dương Việt, Lào và Campuchia.

Hiệp Ước Geneve 1954 đã mở ra một phong trào di cư vào Miền Nam Việt Nam. Khi ấy Mẹ tôi đã thông báo gia đình mình chuẩn bị di cư vào Nam, không sống ở nơi đây vì sợ sự trả thù của Việt Minh.
Năm 1954 tôi mới 7 tuổi bắt đầu hơi có nhận thức. Tôi cũng không nhớ rõ ngày nào của năm 1954. Cả gia đình chúng tôi được đưa ra bến xe Hải Phòng để chạy vào phi trường, vì gia đình chúng tôi được di cư vào Miền Nam bằng máy bay, không đi bằng (tàu há mồm) do người Pháp vận chuyển.
Cả gia đình tôi gồm có Bác Ngọc (là mẹ của chị Thúy) rồi chị Thúy, tôi và Tú em gái kế của tôi, Mẹ tôi và bà Xinh còn ở lại sẽ đi sau theo công sở.
Chúng tôi đang ngồi trên xe, riêng chị Thúy rất bồn chồn như đang chờ đợi hay lo lắng điều gì đó. Chị đang dáo dác nhìn quanh khu vực rồi trong ánh mắt chợt vui lên, tôi vội nhìn theo ánh mắt của chị và nhận ra Anh An đang ẩn nấp trong đám đông, anh đưa tay vẫy gọi chị tôi. Chị tôi vội bước xuống xe.

Bác Ngọc lên tiếng ngăn cấm
Thúy mày định đi đâu bây giờ?
Chi tôi trả lời con xuống đi tiểu.
Vừa nói dứt lời chị tôi vội chạy vào đám đông nơi Anh An đang đợi.
Thế là chị tôi đã chính thức bỏ gia đình để chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Chị đã biến mất trong đám đông, để lại cho chúng tôi một cảm giác buồn lo cho thân phận của chị, một thiếu nữ chưa tròn 18 tuổi dám bỏ nhà theo trai.
Xe đò chở chúng tôi vào phi trường, máy bay cất cánh bỏ lại Thành Phố Hải Phòng với bao kỷ niệm.

Xuống phi trường Tân Sơn Nhất gia đình chúng tôi được người Cậu (em ruột của bác Ngọc và mẹ tôi) Ông Lê Xuân Mai một sĩ quan quân đội VNCH đến đón.

Từ đó chúng tôi mất liên lạc với chị Thúy.
Cho đến năm 1955 bỗng dưng một ngày đẹp trới Anh Vũ Hoài An dẫn vợ là Ngô Mộng Thúy đến tìm lại gia đình, một niềm vui bất chợt đến. Kể từ đó Bác Ngọc đã trở về sinh sống bên con gái.
Tôi rất mến phục bản lĩnh đầy nghị lực của Anh An. Sau này càng quen biết anh lâu hơn tôi càng kính nể anh.
Một con người tự lập rất can trường và quyết đoán sẵn sàng vượt qua mọi nghịch cảnh của đời sống.
Tôi được biết anh mồ côi Cha từ khi mới lọt lòng Mẹ, anh sống với người Mẹ rất chân quên, hiền lành và chất phát. Mãi sau này anh mới tâm sự, không phải Cha anh đã chết mà chính ông đã bỏ mẹ anh đi làm việc cho người Pháp rồi ông đã nhập quốc tịch Pháp, lập gia đình mới, có con tại Pháp, không bao giờ về lại Việt Nam.
Chính ông đã bỏ rơi mẹ anh, từ đó anh nung nấu một tinh thần tự lập phải dựa vào chính mình không nhờ ai. Anh là một người rất quyết đoán và hơi nóng tánh, vì điểm này các con anh đều sợ một phép.

Vào Sài Gòn lập nghiệp với hai bàn tay trắng, anh đã nắm bắt được thời cuộc và anh đã nộp đơn xin thi vào Bộ Công Chánh, anh trúng tuyển được cử đi học và trở thành nhân viên công chức Bộ Công Chánh tại Sài Gòn. Chính điểm này anh đã được hoãn dịch (không bị động viên đi lính).

Hơn nữa anh chị rất đông con, lần lượt các cháu ra đời bao gồm 7 người con, 5 trai 2 gái - Nhật, Lân, Việt, Bảo, Trang, Hương, Quốc, riêng các cháu nội ngoại rất đông.
Tôi thường ca tụng cuộc tình của anh chị tôi, một cuộc tình bền vững trong suốt 70 năm kéo dài từ năm 1954 đến 2024.
Cuộc tình này đã trở thành hơi thở của tình yêu, của lòng trung thủy cho mãi về sau này. Cà hai anh chị sống rất hạnh phúc bên nhau cho đến cuối cuộc đời.

Một ngày thật buồn tiễn đưa bà Maria Madalena Ngô Mộng Thúy đã được Thiên Chúa gọi về. Ngày 7 tháng 9 năm 2023. Hưởng thọ 84 tuổi.

Ngày hôm ấy anh khóc thật nhiều, khóc cho người vợ thương yêu nhất đời mình đã từ bỏ cõi trần gian.
Sáu tháng sau ngày vợ mất, anh cũng ra đi từ bỏ cõi trần gian, lên cõi Thiên Đàng gặp lại người vợ thân yêu.

Vĩnh Biệt Một Người Anh

Trời tháng ba mưa gió lạnh lùng
Mây trời ảm đạm mối tình chung
Anh đi bỏ cõi trần gian lại
Gửi xác thân này lòng thủy chung.
Trời đất hôm nay quá bẽ bàng
Chia tay thương khóc lệ hai hàng
Nỗi buồn thương nhớ bao dòng cạn
Tang trắng trên đầu lệ chứa chan.
Anh hãy bình an ngủ giấc say
Tình yêu tỏa sáng cả chân mây
Khối tình nhân thế đầy viên mãn
Thương xót người đi dòng lệ đầy.
Chúa đứng trên cao nơi thập giá
Giang tay đón nhận xác thân đời
Vợ hiền gặp lại trên tiên giới
Hạnh phúc nào hơn nước Chúa Trời.

Lê Tuấn

Xin cầu cho hương Linh Gioan Bao Xita Vũ Hoài An
Sớm yên nghỉ trên Thiên Đàng
Kính dâng lên hương linh anh tôi Vũ Hoài An.
Viết xong 03-06-24
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét