Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2020

Xuân Bất Diệt



Em nắn nót chữ nghiêng nghiêng vầng nguyệt
Anh đọc, ghiền nên mới biết tương tư
Ý tứ dư, ôm tập vở viết thư
Viết đủ thứ, mắt đỏ nhừ theo chữ.

Gom tình tứ, ngày kết thành thi ngữ,
Đêm hiền từ thôn nữ đưa vào… thơ
A ha vui! Tổ đãi kẻ khù khờ!
Ươm nhung nhớ, đợi chờ, thơ cùng thở.

Rồi rạng rỡ tim si dần vương nợ
Anh đưa thơ vào nhạc, hát em nghe:
Nhặt trái cau vừa rớt xuống sau hè
Ngân nhè nhẹ: -Anh thêm trầu, vôi nhé?

Em nhỏ bé, e dè lời thỏ thẻ
Hoài rụt rè, nắng ghé vờn gió se
Tay mân mê nón lá nghèo, chân quê
Ơn Thượng Đế, về nhà, anh học… vẽ!

Đời diễm lệ, tràn trề niềm vui trẻ
Ai có dè hồn nghệ sĩ nở hoa
Dù mưa sa hay trăng mới nõn nà
Thi, nhạc, họa như chữ em: hương tỏa!

Nhờ phép lạ, xin đền ơn đáp nghĩa
Mai đường kia, lối nọ về chung nhà
Vẫn thiết tha thơ, nhạc nhả tình ta
Vẽ hoa lá nõn nà xuân bất diệt!

Á Nghi
12-1-2013.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét