Lúc đó tâm tôi như đang chìm đắm vể những kỷ niệm xa xưa mơ hồ trong tiềm thức (tâm hũu phần).
Bỗng nhiên nàng xuất hiện. Hướng mắt về nàng, ánh mắt của tôi tiếp xúc với gương mặt của nàng(tâm khán nhãn môn).
Sự tiếp xúc này tạo một biến đổi trong tâm tôi khiến tôi chú ý và nhỉn thấy rõ khuôn mặt mặt nàng (tâm nhãn thức).
Rồi nàng đi, ra khỏi tầm mắt của tôi. Nhưng hình ảnh của khuôn mặt nàng vẫn lưu lại trong tâm tôi (do Tưởng).
Tâm tôi tiếp nhận hình ảnh đó làm đối tượng (tâm tiếp thu).
Tâm tôi tiếp tục quan sát khuôn mặt nàng trong tâm.Tôi quan sát từng chi tiết của hình ảnh khuôn mặt nàng: ánh mắt, làn môi, cánh mũi nhỏ nhắn...(tâm quan sát).
Rồi tâm tôi phân tích các đặc điểm đó của khuôn mặt nàng và đi tới kết luận: khuôn mặt nàng thật đẹp vì đã cho tôi một cảm thọ thật dễ chịu (tâm phân đoán, xác định).
Nhận thức đầy đủ như vậy khiến tôi yêu thích khuôn mặt nàng (tâm tạo nghiệp).
và mong muốn được gặp lại người con gái xinh đẹp đó (tâm thập di với nghiệp hữu).
Khoảng một lễ sau, tình cờ tôi gặp lại nàng trong buổi tiệc sinh nhật người bạn. Lần này tôi có nhiều thời gian tiếp xúc với nàng hơn. Tiến trình hoạt động của tâm tôi cũng như vậy và được lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần. Qua mỗi chu kỳ hoạt động của tâm, tôi thấy nàng không có gì thay đổi, vẫn đẹp, cũng vẫn ánh mắt, làn môi, cánh mũi nho nhắn xinh xinh đó, luôn luôn tạo một cảm thọ thật dễ chịu trong tâm tôi. Càng tiếp xúc lâu với nàng, tôi lại càng yêu thích nàng hơn và thầm mơ ước được chung số với nàng mãi mãi.
"Chưa gặp em tôi vẫn nghĩ rằng.
Có nàng thiếu nữ đẹp như trăng..."
An Vui
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét