Buồn ơi ta trốn đến nơi nầy
Đừng theo ta nữa ta van lạy
Đã quá dư thừa chuyện đắng cay
Ai nỡ khai sinh chi chữ buồn
Bể sầu bể khổ bể tang thương
Trăm năm cát bụi vùi mơ ước
Nghìn kiếp luân hồi cũng khói sương
Tay lạnh mà chân cũng lạnh rồi
Hồn về quê cũ thật xa xôi
Biết quê có nhận hồn phiêu lãng
Hay cũng nhẫn tâm cũng quên rồi
Cõi tạm phù sinh đã nói nhiều
Mà không hiểu được nghĩa thương yêu
Cho nên gian ác càng lên mặt
Quân tử hiền nhân đã xế chiều
Tim thổn thức hoài đau nhói chi
Tay run nào phải đã già gì
Phải chăng lòng chết từ năm tháng
Ai bỏ ai rồi ai nói đi
Không cửa không nhà không chở che
Bơ vơ ngã gục chết bên hè
Người qua kẻ lại ai thèm khóc
Đời vẫn vô tình vẫn ngựa xe
Thương cỏ xanh chưa ấm mặt trời
Bị xe cán nát gió cuốn trôi
Ngày mưa tháng nắng thêm tan tác
Còn lại gì đâu một mảnh đời
Sầu vẫn là buồn gọi khác thôi
Văn nhân thi sĩ sầu lên ngôi
Nhưng ta sợ quá xin đừng đến
Ta đã tiêu tan đã hết rồi
Ngày tháng hững hờ không trách đâu
Tại ta ngu dại muốn bền lâu
Bền lâu đâu có nơi trần thế
Chỉ có lọc lừa gian dối nhau
Ta mệt lắm rồi kiệt sức rồi
Bốn phương mờ mịt lá hoa rơi
Còn đâu một chút ghen hờn cũ
Đừng đến gần ta nữa buồn ơi…
MD 02/09/02
LuânTâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét