-1-
Tôi ngồi xuống ghế và mở chiếc laptop với hai màn hình quen thuộc. Đồng hồ ở góc màn hình hiện 7:10 AM. Tất cả chừng như đã thành thói quen, nhịp nhàng và máy móc. Đã quá quen thuộc đến nhàm chán, nhàm chán đến không thể thiếu, không thể thiếu đến như hơi thở ngày thường. Thật vô lý, thật mâu thuẩn, phải không các bạn? Dường như trong mỗi cuộc đời chúng ta đã đi qua, mỗi số phận chúng ta đã định, mỗi duyên nghiệp chúng đã cưu mang... cũng thật vô lý và mâu thuẩn biết chừng nào?
Thường phải mất khoảng 2 giờ để chuẩn bị những nối kết, cài đặt các phần mềm và bắt đầu thực hiện qui trình phát triển, kiểm nghiệm và thu thập kết quả. Nếu mọi qui trình suông sẻ, phần mềm sẽ tự động nối kết, kiểm chứng các kết quả thật “chi li” đến từng dữ kiện với “nút” thời gian hàng ngàn, hàng triệu của “giây” (microsec, nanosec). Đến giai đoạn nầy thì coi như các thiết kế phần mềm sẽ tự liên kết chức năng và kiểm soát lẫn nhau. Nếu có sai sót trong quá trình kiểm định, chức năng tự động “hoàn chỉnh” sẽ giúp thu thập dữ kiện sai sót, phân tích và sẽ tự sửa sai nếu cần. Đây là giai đoạn các bạn có thể đọc email cá nhân hoặc “lướt mạng” đọc báo, nghe nhạc!
(Hoàng Vân với “Mưa Bên Kia Sông” và một ngày của tôi)
Hôm nay, trong nhiều cửa sổ công việc của tôi, là tiếng hát truyền cảm của ca sĩ Hoàng Vân, thật trầm ấm và ngọt ngào trong bài “Mưa Bên Kia Sông” (Nguyễn Thiện Lý). Thật ra tôi đã nghe bài hát này qua giọng ca của Lệ Thu (trước 1975), tiếng hát Thu Phương gần đây, nhưng không có một ấn tượng nào. Vậy mà sáng nay, tiếng hát Hoàng Vân đã thật sự gây trong tôi nhiều xúc cảm, bùi ngùi. Có nhiều nỗi khổ đau con người mong không phải gặp, phải đối diện. Những nỗi khổ đau lấp chìm mọi ước mơ, mọi nhân phẩm của con người. Nhưng cũng có những niềm đau nâng cao tâm hồn và mơ ước của chúng ta đến tầm cao khác. Nỗi đau thương trong tình yêu sẽ đưa các bạn đến tầm cao của hạnh phúc và ước mơ. Những tầm cao đó đôi khi bắt đầu từ một bến sông thật gần gũi, thật vắng lặng và cũng thật mênh mông.
Một đời người thoáng chốc sẽ qua, chỉ có tình yêu là ngàn năm ở lại. Có bao nhiêu người đã đi qua cuộc đời bạn? Có bao nhiêu khuôn mặt, nụ cười, ánh mắt đã làm bạn thương nhớ, bâng khuâng? Chắc là không phải ít, trong đời đầy hệ lụy, cưu mang?
“bờ môi em còn đó, cúi xin đời..!
“Và ngày em tiễn tôi, dìu vai nhau sánh đôi
“Cách xa rồi.. .
“Tôi đứng bên này sông
“Trời mưa bên kia sông, trắng tay ngỡ ngàng
“Chiều thu tím, áo vàng nàng bước sang ngang
“Xa cách nhau lần cuối
“Hoàng hôn trong mưa rơi, tóc bay mây trời
“Nào ai biết có người còn mãi đơn côi.. . (*)
Một thời tuổi trẻ của tôi, của bạn, của chúng ta trong bao nuối tiếc, ngậm ngùi! Tôi đã yêu người và có người đã yêu tôi. Người tôi yêu đã phụ tôi và tôi cũng phụ người yêu dấu. Thời gian “tẩy xóa” dần dấu vết tuổi trẻ. Số phận, cơm áo đời người xây biết bao “mộ phần” của dĩ vãng trong ta. Năm tháng cứ ngỡ đã khuất lấp, vùi quên. Vậy mà trong chuỗi dài của đời sống, chợt một lần nào đó kéo mọi ngõ ngách trong ký ức, tôi như trợt chân, ngả quỵ vào một thời tưởng lãng quên. Tiếng hát Hoàng Vân chợt như đưa tôi trở về một khung trời, một bóng hình dĩ vãng của nhiều tháng năm về trước...
Chiếc xe đò rẽ vào ngả ba Lộ Tẻ, chạy chậm lại rồi ngừng hẳn. Trên xe một số người nhốn nháo, ló đầu ra cửa sổ xem có chuyện gì. Anh phụ xe nhảy xuống vội và chạy về phía trước. Đã hơn 2 giờ chiều, trong xe hầm nóng và trở nên ồn ào. Vài phút sau, anh phụ xe trở lại và báo tuyến đường về Rạch Giá đã đóng vì nước lụt ngập một số đọan đường dài phía trước. Tất cả bà con phải xuống xe, hoặc tìm nhà nghỉ tạm chờ nước rút, hoặc bao đò máy về Rạch Giá. Đó là buổi chiều giữa tháng Tám, 1978. Tôi theo dòng người bước xuống xe, trời hanh nắng và đứng gió. Đường xá, đò ghe tôi không biết rành, chắc là phải tìm nhà xin trọ, chờ nước rút. Cũng không có gì gấp gáp, tôi đang trở về trường cho khóa học “chính trị” hè hằng năm của thầy cô giáo. Định hỏi thăm anh phu xe về nhà nghỉ, thì thoáng tiếng gọi tên mình:
-Thầy Hoàng... thầy Hoàng...
Quay lại, là người con gái dáng dong dỏng cao, tóc ngang vai và nụ cười với chiếc răng khểnh thật tươi. Bất ngờ, tôi vẫn chưa nhận ra người quen hoặc đã gặp ở đâu, đành cười đáp xã giao.
-Em tên Xuyến dạy trường cấp 1 An Hòa. Đã gặp thầy Hoàng ở phòng giáo dục huyện... Nhiều quá, chắc thầy Hoàng hổng nhớ đâu?
-Gặp Xuyến ở đây, mừng quá. Gọi tên được rồi, đồng nghiệp mà...
-Xuyến từ Long Xuyên về. Chắc là sẽ kẹt nước lụt đến nay mai. Anh Hoàng có dự định về Rạch Giá chiều nay luôn hông?
Đúng là “ở hiền gặp lành”, tôi gật đầu ngay. Xuyến cho hay, khoảng 1 tiếng đồng hồ nữa có đò máy về Rạch Giá ngay chiều nay. Tôi theo Xuyến đến gặp chủ ghe, dặn chỗ. Xuyến rủ tôi đi ăn tạm gì đó, chuyến đò về tới Rạch Giá chắc cũng phải 8. 9 giờ tối. Bên quán ăn và chuyến đò máy chiều hôm đó, tôi và Xuyến đã quen nhau. Xuyến có nước da ngâm ngâm, dáng đi thẳng, rắn chắc và đặc biệt là nụ cười răng khểnh với bờ môi cong thật đẹp. Rồi suốt khóa học “chính trị” cuối hè, chiều thỉnh thoảng tôi theo Xuyến về lại Rạch Sỏi. Trên chiếc xe đạp, có hôm Xuyến “đèo” tôi, có hôm tôi chở Xuyến. Nhà Xuyến nằm phía bên doi Gòn, mỗi ngày phải qua đò Tắc Ráng. Gọi bến đò Tắc Ráng nhưng thật ra là một chiếc phà nhỏ đưa người qua bên kia ba nhánh sông: doi Gòn, doi Dừa và doi cây Xăng (?). Nhiều buổi chiều đợi chiếc phà nhỏ, tôi và Xuyến có những giây phút bên nhau thật gần và thật “vội”. Vội đủ để Xuyến thường “chê” tôi: “Bàn tay và môi anh mềm như con gái!”. “Bàn tay thì được, còn môi.. . Làm sao em biết mềm như môi con gái? Em đã thử môi con gái chưa?”. “Nói bậy không hà. Em chỉ so sánh dzậy thôi mà”.
Khác với bề ngoài cứng rắn, Xuyến rất dễ mũi lòng, nhiều lúc thật yếu đuối. Quê quán ở tận Xẻo Rô thứ Bảy, cô giáo Xuyến cũng rất giỏi về vườn tược, ruộng nương. Một lần theo Xuyến về Xẻo Rô, tôi mới biết mình thật sự quá “dở” và thương vô cùng bao miền quê hương, đất nước với những con người chân chất, một đời sống chết với từng tấc đất dòng kinh. Ba má của Xuyến rất hiếu khách và ít nói. Đêm hôm đó, tôi không chợp mắt được không phải vì tiếng trăn trở của Xuyến ở giường trong mà vì từng cơn gió thổi lồng lộng dọc bờ kinh thứ Bảy. Tình cảm Xuyến càng ngày càng sâu đậm. Nụ hôn nàng cũng mãnh liệt hơn, nhưng ánh mắt Xuyến đôi lúc tư lự, chợt xa vắng, bâng quơ. Hoặc lắm khi đang nói cười, nàng bất thần lặng im trong khoảng trống vô chừng. Hỏi, Xuyến chỉ cười nhẹ và nói không có gì. Trưa hôm đó, người đàn ông có vẽ đứng tuổi tự giới thiệu tên Phong, hiện đang làm việc ở tổ hợp cây trồng thuốc đông y thị xã Rạch Giá. Khuôn mặt đượm chút khắc khổ, thân hình cao lớn, anh Phong xin lỗi đã đường đột gặp tôi. Bên quán cà phê dì Năm, câu chuyện anh khiến tôi hụt hẫng, bất ngờ. Anh Phong và Xuyến ở cùng quê. Cả hai đã quen nhau vài năm về trước, tình cảm tốt đẹp và họ đã đề cập tới hôn nhân. Chuẩn bị đám hỏi, thì gần đây Xuyến tỏ ra lơ là, có ý chối thoát. Và anh Phong biết được Xuyến quen tôi trong một thời gian vừa qua. Anh không trách cứ gì, chỉ muốn biết tôi là ai, và có tình cảm thật sự gì với Xuyến... Tôi nhìn người đàn ông trước mặt như nhìn thấy chính tôi. Mỗi trái tim có lý lẽ riêng của nó, nhưng đều mù lòa như nhau! Nếu không, sẽ chẳng bao giờ là tình yêu thật sự? Rồi thì cho đến lúc nói lời chia tay, tôi và Phong chỉ ngồi im lặng, không nói gì thêm. Cái bắt tay chắc nịch của anh, tôi hiểu thêm, đây mới là duyên phận, hạnh phúc của Xuyến. Bàn tay này sẽ bảo bộc, nâng niu đời nàng trong những mai này. Không phải là tôi. Nhìn chiếc bóng cao lớn của anh rời khỏi quán, tôi chợt thấy lòng mình là cả bao nỗi chia xa.
Trong những ngày sau đó, tôi đã không gặp Xuyến nữa. Mọi liên lạc thư tay, mọi tìm kiếm đến trường, tôi đều trốn tránh. Như không có, không hề xảy ra. Tôi dối người hay tôi tự dối tôi? Cuộc sống với bao hệ lụy vây quanh, như cuốn hút, xô đẩy mọi số phận nhỏ nhoi của chúng ta. Lá thư cuối của Xuyến thật ngắn, mong được gặp tôi như lần sau cùng. Và tôi không còn đủ lý do để từ chối. Buổi chiều bến phà nhỏ Tắc Ráng vẫn vội vã, vẫn tấp nập người. Tôi ngồi khuất trong một quán nước lụp xụp, hướng về phía bến sông. Khuất chỉ đủ tôi nhìn thấy Xuyến đứng bơ vơ giữa dòng người xuôi ngược. Để nhìn thấy bao lần đôi môi Xuyến cắn chặc và ánh mắt vô vọng, đợi chờ. Chiều nay trên bến sông, tôi đã giữ đúng lời hẹn sau cùng. Với em, với chính tôi.
Gió từ bờ sông nhè nhẹ, hanh hanh hơi nước thổi. Tôi phải nhiều lần cầm lòng, chỉ cố gắng thu hết hình ảnh của Xuyến vào thương nhớ của mình. Chiều chìm dần và cơn mưa cũng chợt đến. Cơn mưa chiều bất chợt, trút nước lên bóng dáng người con gái trên bến nước. Xuyến vẫn đứng đợi, dưới cơn mưa, nhiều lần đưa tay vuốt mặt. Bàn tay đó, bờ môi đó nồng nàn, mãnh liệt. Rồi em sẽ quên tôi, theo thời gian trôi một dòng không trở lại. Rồi tôi sẽ đâu đó bên đời, luôn nhớ dáng hình người con gái bên bờ sông, chiều mưa thương tưởng. Tất cả như một giấc mơ, một giấc mơ có thật. Tất cả đang có thật quanh đây, như giọt mưa chợt lăn nhẹ xuống bờ môi tôi thắm mặn… Chuyến phà nhỏ, cuối cùng cũng đưa người con gái tôi thương về phía doi Gòn. Bên kia sông, mưa vẫn bay bay nghiêng che dáng hình người con gái xa dần. Dòng sông buổi chiều mưa thật lạnh, thật buồn và mênh mông quá... sông ơi!
“...Tôi đứng bên này sông,
“trời mưa bên kia sông, mắt vương lệ nhòa
“vòng tay kín đan thầm dìu nỗi xót xa
“Tôi vẫn thương và nhớ
“dù mai quên trong tôi, dáng xưa yêu kiều
“Tình xa vắng cho dài ngày tháng cô liêu..! (*)
“trời mưa bên kia sông, mắt vương lệ nhòa
“vòng tay kín đan thầm dìu nỗi xót xa
“Tôi vẫn thương và nhớ
“dù mai quên trong tôi, dáng xưa yêu kiều
“Tình xa vắng cho dài ngày tháng cô liêu..! (*)
(Kỷ niệm một mùa mưa năm cũ)
Nguyễn Vĩnh Long
(*) Mưa Bên Kia Sông - Nguyễn Thiện Lý, với tiếng hát nồng nàn của ca sĩ Hoàng Vân:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét