Dẫu bảy mươi người ơi!
Vẫn là thằng bé thôi.
Mỗi khi nhớ cha mẹ
Lệ già không khỏi rơi!
ML
Tấm ảnh cũ nầy tôi bao lần ngắm,
Nhưng hôm nay sao nghe lắm bồi hồi.
Hình trắng đen mờ nhạt, mắt Ba tôi
Dường như vẫn đang nhìn tôi trìu mến.
Vầng trán ấy ngày nao, làm xao xuyến
Gương mặt hiền nầy quyện lấy hồn tôi.
Nhớ Ba tôi từ dáng đứng, tiếng cười,
Khi sung sướng, cùng bạn bè ha hả!
Thời ly loạn chiến tranh về tàn phá
Gia đình tôi trong vất vả khốn cùng
Thương Ba tôi cảnh khổ cực lao lung.
Đầu sớm bạc nuôi bầy con thơ dại.
Sau ly loạn, thanh bình vừa lập lại,
Với cần lao với nhẫn nại không ngưng
Một căn nhà được dựng lại xinh xinh
Bên kinh nhỏ hữu tình rào tre trúc.
Bởi học thấp, nên Ba tôi hối thúc
Từng đứa con phái ý thức học hành.
Anh dạy em, mỗi đứa cố tiến nhanh
Đời là cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ.
Ký ức tốt, Ba tôi thường nhớ kỹ
Những tích xưa đạo lý đẹp sáng ngời
Chuyện ngụ ngôn, chuyện Phật giáo răn đời
Tài kể chuyện hấp dẩn, bao người ghé.
Với con cái, Ba tôi thường nhỏ nhẹ
Không nặng nề luôn giữ vẽ bình yên
Với tình thương nhưng kỹ luật thường xuyên.
Nền đạo lý cổ tuyền trong gia tộc.
Nhớ những lúc lên Saigon trọ học,
Tôi thường xuyên đọc những cánh thơ nhà.
Lời thơ êm mường tượng kế bên Ba:
“Xoài sắp chín đang chờ con về hái…”
Rồi đến lúc hè qua đi học lại,
Hai cha con sắp phải cảnh chia tay.
Nơi bến xe nước mắt lại lăn dài,
Còn đứng ngóng, bóng ai ! xe dần khuất.
Ba tôi mất sau bảy lăm, u uất,
Tiễn Ba tôi võn vẹn chỉ vài người.
Vĩnh biệt Ba , tôi lặng lẽ ra khơi.
Vẫn còn khóc, Ba ơi! mỗi khi nhớ
Mailoc
6-12-17
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét