Con thân yêu,
Thắm thoát mà đã 4 năm, kể từ khi con về thăm gia đình lần trước. Ba vừa nhận tin con sẽ về VN vào ngày 28 tháng Chạp năm nay. Ba mừng lắm. Cần Thơ lúc nầy vừa qua mùa Noel 2014. Nhưng những cơn gió lạnh buổi sáng vẫn còn buốt da khi Ba đi bộ tập thể dục trên cầu Cái Răng.
Mùa Xuân dường như bắt đầu le lói ở chân trời. Thời gian tưởng qua nhanh nhưng thật chậm chạp khi ta chờ đợi điều gì đó. Mỗi ngày Ba xé một tờ lịch. Miệng luôn nhẫm tính thời gian còn lại bao nhiêu ngày …
Rất tiếc, năm nay chuyến xe đi đón con chắc không có Ba. Các em con nói Ba cứ đi, chỉ phải khuân theo bình oxy của Ba mà thôi. Xời ơi ! bọn chúng tưởng dễ lắm sao ! Như con biết. Ba bị Rối loạn tuần hoàn não và hở van tim. Ngồi xe lắc lư là chóng mặt. Xe chạy dằn xóc là mệt tim. Mỗi lần mệt phải có ngay bình oxy để thở. Chính con thường nhắc Ba phải giữ gìn sức khỏe mà ! Hãy tha thứ cho Ba . Ba không có mặt trong đoàn người đi đón con về. Đón con tại phi trường Tân sơn Nhất lúc 0giờ 30 sáng là một cực hình của các em con đó con ạ.
Ba nghe con nói lần nầy không có vợ của con về vì đang có bầu. Chỉ có Janelle, đứa con gái của tụi con vừa tròn 3 tuổi. Ôi ! cháu Nội của Ba. Ba chỉ thấy nhiều hình của nó mà chưa bao giờ gặp mặt.
Con nói vợ chồng con vừa từ Nga về ? Chắc ông bà ngoại cháu Janelle vui lắm ? Vợ con là người Nga. Một cô gái khôn ngoan, có học. Nó là một chuyên viên tài chánh giỏi, làm việc ở ngân hàng gần nhà. Khi về nó biết lễ phép với cha mẹ, thân tộc họ hàng. Đó là điều đáng mừng và làm cho Ba hảnh diện vì thái độ đối xử của nó.
Chỉ còn hơn một tháng nữa là con và cháu nội của Ba về. Ba có thể không biên thư nầy cho con cũng được. Nhưng, cái không gian ồn ào khi con về, Ba sợ không có dịp nói chuyện với con.
Cuộc đời họa phúc khôn lường. Tết nầy Ba đã 75. Cái tuổi thường lẫm cẫm, nhớ trước quên sau. Cho nên, Ba quyết định phải nói với con để con đọc trước khi về nhà. Ba muốn con đọc từ phương trời New York, để Ba trắc nghiệm lại tình cãm lưu luyến của cha con mình. Ba cũng sợ không nói bây giờ, tháng sau sẽ không có dịp để bày tỏ với con.
The Brooklyn Bridge New York
Con xa nhà từ năm 1981. Nhờ lá thư của Ba. con được một Bác sĩ người Mỹ nhận làm con nuôi. Ông bạn tốt nầy dìu dắt con học ngành Y theo ý nguyện của Ba. Nhưng rất tiếc đến năm thứ 3 con nghỉ học, chuyển qua kỷ sư chế tạo máy. Lý do là con đi thực tập thấy máu con sợ. Con biết không lúc con nghỉ học, Ba đã trăn trở cả mấy tháng trường.
Con là con trưởng trong gia đình. Ba muốn tâm sự với con. Cái Tết nầy con đã 50. Cái tuổi sắp sửa vào tuổi xế chiều của cuộc đời. Con hãy hiểu và thông cãm cho Ba. Ba không nói với con thì Ba nói với ai bây giờ.
- Trước hết, con hãy tôn trọng vợ con. Vợ con là người bạn đời của con dù cô ta mang sắc tộc nào. Vợ con xinh đẹp, thông minh và có học thức. Cả hai con đều đi làm. Về nhà vợ con còn chăm sóc con cái, bếp núc, nhà cửa. Con hãy cám ơn thượng đế giúp con có một gia đình hạnh phúc. Con cũng phải hàng ngày biết để ý đến vợ con và cố giúp đỡ nó những việc vặt khi cần. Con còn có bổn phận thay mặt vợ con lâu lâu điện thăm hỏi bố mẹ vợ bên Nga con nhé. Nếu có dịp, con cho Ba gởi lời thăm anh chị xui bên đó. Đó là bổn phận của con mà Ba cần nhắc nhở để con nhớ.
- Tết nầy Ba thực sự già rồi. Đến tuổi nầy Ba mới biết ý nghĩa chăm sóc sức khỏe cho riêng mình. Dù có bệnh tim nhưng Ba vẫn sống vui, sống khỏe. Hàng ngày, Ba vẫn đi bộ buổi sáng trên cầu Cái Răng. Buổi tối nghe nhạc cho khuây khỏa tâm hồn. Ba luôn chọn lối sống có ích cho những người bất hạnh chung quanh nhất là những người tàn tật, già cả.
Ba muốn con ngay từ bây giờ hãy biết tự săn sóc sức khỏe của mình và những người thân yêu kề cận. Muốn sống lâu, sống trường thọ con hãy biết tận hưởng cuộc sống mà tạo hóa đã ưu đải ban cho ta ngay từ giây phút nầy. Ba tin rằng cuộc đời con sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
- Mấy năm trước Ba muốn chia đều một số đất đai cho các con. Ba cãm ơn con đã lập tờ từ chối phân chia tài sản. Nhưng con biết không, Ba gặp trở ngại vì thủ tục lập di chúc rườm rà và quá khó khăn . Ba nghe lời các bạn đã chia cho các em con mỗi đứa một miếng đất, một căn nhà kèm quyền sử dụng đất. Thế là xong, tránh được những rắc rối về pháp luật sau nầy.
- Ba rất buồn vì con có gia dình mà lại sống xa quê hương. Chắc đó là duyên phận của con. Nhưng Ba lúc nào cũng tưởng như con gần kề bên cạnh gia đình. Dù vậy, những ngày giỗ, ngày Tết vắng con Ba lại thấy buồn. Tết năm nay con và cháu của Ba về. Ôi ! Ba sẽ sung sướng biết chừng nào để tận hưởng khoảng thời gian ngọc ngà đó. Cái ngày hiếm hoi đoàn tụ của cả gia đình ta.
- Trọn đời Ba lúc nào cũng lo cho các con. Có lẽ bối rối và đau đớn nhất của Ba là lúc con bỏ học ngành Y. Con thật là hơn con gái thấy máu là sợ. Dù sao, Ba cũng an ủi khi con học theo ngành chế tạo máy, được ra trường rồi có việc làm tốt. Con có một nghề ổn định và lo cho gia đình của con khiến cho Ba yên tâm. Con thấy không, rồi đây con sẽ mang tâm trạng của Ba khi con lo tương lai cho các con của con. Con hãy tin vào số mệnh may mắn của mình và phải sống một cuộc sống đàng hoàng.
- Ba thường bận tâm theo những nỗi thăng trầm của các con. Con nghỉ học ngành Y Ba buồn. Con học và ra trường Kỷ sư Ba vui. Con bị giảm biên chế mất việc vì kinh tế Mỹ xuống dốc. Ba lại buồn. Rồi Ba lại vui khi con có việc làm tốt hơn.
Con phải nhớ đời người là một quá trình phấn đấu dài hạn. Cho nên, trong cuộc sống dù thành công hay thất bại con cũng phải luôn tin tưởng và duy trì mọi nổ lực của bản thân.
Cháu nội gái : Janelle
Lá thư nầy Ba gởi cho con vào những ngày cuối năm. Tóc Ba đã bạc. Chân bước biết run. Ba chưa lẫm cẫm nhưng bắt đầu đãng trí. Nhiều khi Ba còn nghĩ bậy không biết có hy vọng gặp con tháng tới hay không nữa.
Mơ ước hiện tại là sự có mặt của con với gia đình trong 3 ngày Tết. Nhiều đứa con lấy làm bực mình, khó chịu vì có cha mẹ già quấy nhiểu cuộc sống. Hy vọng con không có trong số đó. Con hãy giữ bức thư nầy để sau nầy mà suy ngẫm những lời nói của Ba.
Trên đời con đừng tưởng mua chuộc được tình thương yêu cha mẹ bằng vật chất, tiền bạc. Sau một thời gian xa vắng nhau, chính hình hài, giọng nói, tiếng cười của con mới có giá trị tinh thần đối với Ba. Được vậy, Ba cãm thấy dễ chịu, mãn nguyện của tuổi về chiều.
Ba sẽ cãm ơn con vô cùng khi con đọc thư nầy và không trách Ba. Con hãy giúp Ba vượt qua những nỗi ưu phiền khó khăn của cuộc sống cuối đời của Ba, con nhé !
Ba mong đến ngày gặp mặt con. Con hiện diện bên Ba. Nhưng con hãy chuẩn bị tinh thần vì có thể lần gặp mặt sau với Ba có thể Ba sẽ tệ hơn lần trước. Biến chuyển có thể là hình hài, giọng nói và thái độ của Ba. Nếu ba quá tệ, con hãy giúp Ba. Hãy cầm tay Ba. Nâng đở bước đi của Ba. Con hãy chuẩn bị tinh thần và nhẫn nại nếu Ba vô tình… quên con hoặc nói với con những lời lẽ làm con phật lòng…
Có một điều Ba cần nói rõ. Dù xảy ra bất cứ hoàn cảnh nào sau nầy, con vẫn là con trai của Ba. Ba lúc nào cũng tưởng nhớ và thương yêu các con.
Ba của con,
Dương Hồng Thủy
* * *
Mời các bạn đọc thêm cho vui
Gởi Con Yêu Dấu
Nếu một mai thấy cha già mẹ yếu
Hãy thương yêu và thấu hiểu song thân.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Có lúc cha già không muốn tắm
Đừng giận cha và la mắng nặng lời.
Ngày con nhỏ, con vẫn thường sợ nước
Từng van xin “đừng bắt tắm, mẹ ơi !”
Những lúc cha không quen xài máy móc
Chỉ cho cha những hướng dẫn ban đầu.
Cha đã dạy cho con trăm nghìn thứ
Có khi nào cha trách móc con dâu?
Một ngày nọ khi mẹ cha lú lẫn
Khiến cho con mất hứng thú chuyện trò
Nếu không phải là niềm vui đối thoại
Xin đến gần và hãy lắng nghe cha.
Khi già yếu phải nương nhờ gậy chống
Xin nhờ con đỡ cha lấy một tay.
Hãy nhớ lại ngày con đi chập chững
Mẹ dìu con đi những bước đầu ngày.
Một ngày kia cha mẹ già chán sống
Thì con ơi đừng giận dữ làm gì !
Rồi mai này đến phiên, con sẽ hiểu
Ở tuổi này sống nữa để làm chi?
Dù mẹ cha cũng có khi lầm lỗi
Nhưng suốt đời đã làm tốt cho con
Muốn cho con được nên người xứng đáng
Thì giờ đây con cũng chẳng nên buồn…
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thơ Huy Phương
(Phỏng theo To Our Dear Child)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét