Thứ Ba, 29 tháng 12, 2020

Giáng Sinh Năm Nào


Tháng mười hai, trời tối thật mau, tôi kéo cao cổ áo để bớt lạnh. Một cơn gió buốt chợt thoảng qua làm tôi rùng mình. Đêm nay, đêm Noel, những con đường dẫn đến nhà thờ đã tấp nập người đi, từng đôi, từng cặp, tay trong tay, nói cười thật hạnh phúc.Tôi đi lẫn trong đám người ấy mà sao nghe trong hồn trống rỗng, cô đơn. Một bài ca Giáng Sinh năm nào lại vang lên đâu đây, từ một quán nước gần đó làm lòng tôi nhói đau:

Bài thánh ca đó còn nhớ không anh
Noel năm nào chúng mình có nhau
Lung linh sao trời đẹp thêm môi, mắt
Áo trắng em bay như cánh thiên thần
Ngọt môi hôn dưới tháp chuông ngân….

Đã bao năm trôi qua, bao năm rồi, nhưng mỗi khi những âm điệu, lời ca của những bài hát Giáng Sinh vang lên, vẫn luôn làm trái tim tôi rướm máu.

Cũng nơi này bao năm về trước, tôi đã quen anh. Anh ở cùng đơn vị với bạn trai của Hương, cô bạn thân. Trước đó mấy ngày, Hương bảo tôi:

- Ông bồ tao sẽ giới thiệu cho mày một người hùng, thiên thần mũ đỏ, đẹp trai, độc thân, vui tính, để mày có kép mà dung dăng dung dẻ đêm Noel này, chứ thấy mày cứ cu ky hoài, tao thương mày quá à.

- Gớm cứ làm như tao ế lắm ấy, cám ơn mày, tốt bụng thế, sao không tìm cho tao ông bác sĩ, kỹ sư gì đó có phải hơn không, giới thiệu lính hả, chữ thọ ngắn lắm mày ơi!

- Dẹp mày đi, thời buổi chiến tranh này đào đâu ra bác sĩ, kỹ sư. Cứ kén cá chọn canh như mày có ngày thành gái già cho mà xem.

Đêm nay Hương, Quang rủ tôi đi nhà thờ, trên đường đi, tình cờ chúng tôi gặp anh lang thang một mình (có phải tình cờ như Hương nói không ?). Một lúc, sau khi giới thiệu cho chúng tôi quen biết, hai người bạn của tôi đã lẩn đi đâu mất để lại tôi và Lãng, tên anh, còn lại bên nhau. Hai đứa đứng chờ đã lâu mà không thấy họ trở lại, anh đành rủ tôi đi vòng quanh phố may ra có thấy họ không.

Hai người đi bên nhau mà chả ai nói với ai câu gì, cuối cùng anh lên tiếng trước:
- Trân là người ở đây hay chỉ là dân xứ khác đến?
- Trân không phải người ở đây, nhà Trân ở xa lắm, Trân lên đây trọ học, Trân thích nơi này lắm. Học xong, chắc nhận nơi này làm quê hương luôn.
- Trân ở đây luôn, gia đình không phản đối sao?
- Còn ai để phản đối, giọng tôi chợt sũng buồn, bố mẹ Trân đã mất cả rồi, Trân sống với vợ chồng người cậu, bây giờ Trân đã trưởng thành, không lẽ cứ làm phiền cậu mợ mãi sao, phải tự lo chứ. Anh nghĩ có phải không? Với lại Trân chỉ có một mình không anh, chị em, tự lo cho mình đã quen rồi, nên cuộc sống cũng ổn. Còn anh thì sao? Cuộc đời chiến binh có gì thú vị kể Trân nghe đi.

Anh nhìn tôi cười:
- Lần đầu tiên tôi nghe nói là đời chiến binh thú vị, không có gì thú vị đâu cô bé ơi, đời lính đầy những cam go, cực khổ và còn nguy hiểm nữa chứ, không có thơ mộng như các ông nhà văn hay nhạc sĩ tả đâu. 

Rồi anh ngước nhìn bầu trời:
- Trân có thấy đêm nay sao sáng hơn mọi đêm không, người ta nói, mỗi một vì sao mang số phận của một người, Trân có muốn tìm ngôi sao của mình không? Đây này, cái ngôi sao thật to và sáng nhất đó. 
- Sao anh biết đó là ngôi sao của Trân?
- Vì nó sáng như mắt em đêm nay.

Tôi quay đi, mỉm cười một mình, ai nói lính khô khan, chỉ biết đánh giặc, lính tán cũng khéo lắm mà.
- Thế, còn ngôi sao của anh đâu?
- Trân tìm thử coi, nhưng anh biết Trân sẽ không nhìn thấy đâu?

Tôi quay sang nhìn vào mắt anh khẽ cười:
- Không cần tìm nữa Trân cũng thấy nó ở đâu rồi, thôi đừng nhìn sao nữa anh, mỏi cổ quá à, mình ra gốc cây kia ngồi, chờ giờ lễ, anh kể chuyện anh cho Trân nghe đi.

Mặc dù mới biết anh chưa bao lâu, nhưng ở nơi anh tôi thấy có một cái gì đó làm mình cảm thấy gần gũi hơn, ấm cúng hơn, nhất là tôi không tìm ra một sự giả dối nào trên nét mặt, trong giọng nói, hay trong ánh nhìn của anh cả. Hơn nữa câu chuyện đời anh có vài điểm gần giống như đời tôi, anh cũng mồ côi cha mẹ, mẹ anh mất lúc anh còn nhỏ, ba và anh hai anh đã cùng tử trận trong một cuộc hành quân ở Bình Giả, chỉ còn một mình, anh quyết định vào quân đội nối chí cha, anh. Không biết có phải vì vậy mà dễ thông cảm nhau hơn và rồi thấy mình có cảm tình với anh, thích nghe anh nói chuyện, hơn nữa cách nói của anh lại rất có duyên, lôi cuốn. 
- Tại sao anh lại chọn binh chủng nhảy dù?

Anh cười:
- Chắc là tại danh hiệu thiên thần mũ đỏ đẹp quá, nên tôi chọn nó. Nói đùa vậy thôi chứ thật ra thì có một lần, khi ba còn sống ông đưa tôi đi xem một buổi thực tập của một toán nhẩy dù, nhìn những cánh dù lơ lửng trong không gian, như những cánh hoa mở ra thật đẹp trên nền trời xanh, lúc đó tôi đã thầm nói với mình, tôi sẽ là một người lính dù hào hùng, một thiên thần mũ đỏ như những người lính đang bay trên không kia. Đẹp lắm và cũng thơ mộng lắm Trân ạ.

Anh kể cho tôi nghe ngày mới tập nhẩy, khó khăn và sợ lắm, nhất là khi lần đầu nhẩy từ trên một độ cao xuống, thế rồi dần dần quen và thích.
Tôi hỏi anh:

- Nhẩy dù hoài có bao giờ anh bị kẹt dù không? Nếu trường hợp dù không bung thì sao?
- Còn có dù cấp cứu, dù bụng, nhưng ít khi kẹt dù lắm.

Rồi anh nói về những ngày hành quân gian khổ ra sao, vất vả như thế nào.

- Bây giờ đã nghe rồi, có còn thấy đời lính thú vị nữa hay không?
- Còn chứ, nếu không sao nhiều người đi lính vậy? Nói chơi với anh thôi, chứ Trân biết “ …vì đời lính nhiều gian khổ, không như cung đàn lời ca” phải không anh?

Lúc này đã gần giờ làm Thánh lễ, mọi người ùn ùn đổ về phía nhà thờ, chúng tôi cũng vội đi theo đoàn người để kịp giờ lễ. Đang đi, tôi thấy mình như bị đẩy về phía sau, tôi nhìn quanh không thấy anh đâu, tôi dừng lại đưa mắt tìm anh, thì bị một người đi đằng sau xô tới, tôi loạng choạng muốn té, bỗng cánh tay tôi được giữ lại bởi một bàn tay mạnh mẽ, tiếng anh trầm ấm bên tai:
- Trân, coi chừng!

Anh đang đứng sau lưng tôi, tôi định gỡ cánh tay mình khỏi tay anh thì anh đã buông ra và nắm chặt bàn tay tôi đưa đi:
- Hôm nay đông quá, nắm thế này thì không sợ bị lạc nữa.

Một cảm giác mạnh, một xúc động là lạ chợt thoáng qua, chợt tê rần người, bàn tay anh ấm quá, mạnh mẽ quá. Tôi là một con bé mồ côi, trong cuộc sống phải tự tranh đấu để trường tồn, vì thế tính tình rất cứng rắn, tôi không có cái ủy mị như của các cô con gái được nuông chiều khác, thế mà hôm nay đây, lúc này đây, tôi thấy mình thật yếu đuối, thật nhỏ nhoi, tôi như đã có người che chở, bảo vệ, tôi ước muốn bàn tay mình cứ mãi mãi nằm trong tay ai, ấm êm và mạnh mẽ. 


Anh kéo tôi đứng vào một góc trong nhà thờ, Thánh lễ đã bắt đầu. Tiếng chuông thánh đường đang đổ từng hồi mừng ngày Chúa sinh ra đời. Những bài thánh ca vang lên khắp nơi:

Đêm Thánh vô cùng, giây phút tưng bừng
Đất với trời, xe chữ đồng
Đêm nay Chúa Giáng Sinh chốn dương trần..

Cao cung lên, khúc nhạc Thiên thần Chúa
Hòa trong làn gió, nhè nhẹ vấn vương
Ôi đê mê, lắng nghe thoang thoảng cung đàn
Một đêm khuya vắng, vẳng trong tuyết sương….

Tôi chắp tay lại, làm dấu thánh giá. Trên bàn thờ, Chúa Hài Đồng đang giơ bàn tay bé nhỏ ban phước lành xuống cho đám con chiên của Người. Tôi liếc nhìn anh, khuôn mặt anh sao dễ thương như vậy, anh đang cầu xin gì, tôi mỉm cười, nhắm mắt lại và thầm nguyện:
- Lạy Chúa trên cao, con xin cám ơn Chúa đã cho con được tìm thấy lại chính tâm hồn mình, mà từ lâu con cứ ngỡ cuộc sống của con sẽ mãi mãi không cần có ai bên cạnh, nhưng hôm nay Chúa đã cho con một điểm tựa, cho con một niềm vui, một hạnh phúc. Con cám ơn Chúa lắm, Chúa ơi! Amen.

Tan lễ, anh đưa tôi về, bàn tay anh lại tìm đến tay tôi dù bây giờ đường đã vắng thưa người. Tôi để yên bàn tay nhỏ bé của mình trong tay anh ấm áp, chở che mà nghe tim mình đang reo vui, rộn rã. 

Bài hát Noel từ những quán nước bên đường cứ vang lên như đang chia xẻ với tôi niềm vui, niềm hạnh phúc vừa chợt đến trong lòng.

Mùa Noel đó chúng ta quen bên giáo đường
Mùa Noel đó, anh dắt em vào tình yêu
Quỳ bên hang sâu nghe lời kinh thánh vang cầu
Nhìn nhau không nói nên câu vì biết nói nhau gì đâu…

Với tôi anh không là tiếng sét ái tình, mới đầu tôi thấy anh có vẻ lạnh lùng, khô khan, ít nói. Tôi không thích lắm, nhưng rồi khi tiếp xúc mới biết anh không lạnh lùng như cái vỏ bề ngoài, anh cũng biết quan tâm đến người bên cạnh, và điều này anh đã đá động được cái tình cảm khô cằn sỏi đá của tôi, anh đã làm trái tim tôi biết rung động. Tôi biết mình có cảm tình và hình như đã cảm thấy yêu anh. Lãng ơi, có phải em đã yêu anh rồi không? Có nhanh quá không?

Tới cổng, tôi mời anh vào nhà, anh lắc đầu:

- Thôi, khuya rồi, anh không muốn làm phiền người nhà, em vào đi.
- Không có ai trong nhà cả, Trân ở một mình.
-  Nhà này của em?
- Không của một người bạn, lúc trước chúng em ở chung, nhưng sau này anh nó mở hãng buôn ở Nha Trang, nó về đó làm việc, căn nhà này nó để Trân ở và trông nhà cho nó luôn. Vào nhà đi anh.
-Thôi anh về, trễ quá nhà trọ đóng cửa mất, mai anh lại thăm Trân.
- Anh về phép, bao giờ anh đi?
- Ngày mốt.

Tôi nghe như mất mát một cái gì, giọng nói tôi mang đầy vẻ bâng khuâng, luyến tiếc:
- Vậy là chỉ còn một ngày mai thôi!
- Đừng lo, mai anh còn trở lại thăm Trân mà… Thôi anh về.
- Dạ!

Anh bước đi, tôi vẫn đứng đó nhìn theo dáng anh và bỗng thấy anh quay trở lại, anh đã quên điều gì? Anh đi nhanh đến trước mặt tôi đột nhiên ôm tôi thật chặt, môi anh hối hả tìm môi tôi, một nụ hôn bất ngờ, một nụ hôn nồng cháy, ngạt thở, cả người tôi như mềm nhũn trong tay anh. 

Đêm nay anh không về, và cũng trong đêm nay tôi đã lột xác. Con nhộng xấu xí ngày nào nằm ẩn trong cái kén chờ mùa Xuân tới, nay đã trở thành con bươm bướm tuyệt đẹp, như tôi cũng đã trở thành người đàn bà với tràn đầy hạnh phúc, tràn đầy đam mê, nồng nhiệt, nhờ tình yêu của anh

Chưa bao giờ tôi được sống thực với mình như vậy, thật nồng cháy, thật đê mê, thật chất ngất trong vòng tay anh. Chỉ cần một lần như vậy trong đời đã thật không uổng là một kiếp người. Tôi đã sống trọn vẹn một đời của mình với anh trong một thời gian ngắn ngủi nhưng đầy ắp tình yêu. 

Hôm anh đi, tôi muốn đưa anh ra phi trường nhưng anh bảo:
-  Anh muốn đi một mình, anh không quen có người đưa tiễn, Trân à, anh không muốn nhìn thấy em trở về một mình, lủi thủi trên con đường vắng, nghe lời anh vào đi kẻo lạnh, anh yêu em.

Anh hôn tôi lần cuối thật thắm thiết, rồi vội vã bước đi không quay nhìn lại. Nhìn bóng anh mờ dần trong làn sương mù, bất giác tôi đưa tay lên sờ môi mình, nụ hôn còn vương vất nơi đây mà anh đã không còn bên tôi nữa. Xa anh, tôi thấy mình thật buồn, nhưng dù sao bên cạnh nỗi buồn này, tôi vẫn còn có một niềm vui là tôi đã có một người, để tim mình còn yêu thương, để hồn mình còn nhớ đến, và không cảm thấy cuộc đời mình tẻ lạnh, vô duyên. Anh đó, người lính áo hoa dù, một lần đã đến trong đời tôi.

Anh đi rồi, tôi trở lại tiếp tục cuộc sống của mình và mong đợi tin anh như anh đã hứa.

Hơn một tháng nay, tôi thấy trong mình, hình như có gì bất thường, những giọt máu hồng hàng tháng đã vắng bóng, tôi chờ đợi, một tuần, hai tuần, rồi ba tuần vẫn không thấy chúng xuất hiện. Bây giờ đã đúng một tháng. Tôi tự hỏi: 
 Không lẽ mình đã có thai?

Muốn chắc chắn hơn, tôi đã đi khám bác sĩ phụ khoa và được xác nhận;
- Xin chúc mừng bà. Muốn cho cháu bé được khỏe mạnh, mong bà đi khám định kỳ đúng ngày. 
- Cám ơn bác sĩ.

Nghe được tin này, tôi thật hoang mang, không biết mình nên vui hay buồn, vì thật ra sẽ có rất nhiều điều khó khăn mà tôi phãi giải quyết. 
Nhưng vì yêu anh tôi chấp nhận tất cả, tôi sẽ nuôi dưỡng đứa bé, vì nó là kết tinh tình yêu đầu đời của tôi. Và từ đây trong cuộc sống, niềm vui của tôi đã được nhân đôi, đó là anh và con của chúng ta, kể cả những vất vả, tôi biết cũng sẽ không kém.

Năm 1972, khắp cả miền Nam sôi sục lửa đỏ, cuộc chiến kéo dài đã lâu, nay trở nên khốc liệt hơn, tàn bạo hơn. Quê hương tôi đó, một quê hương đau thương, bùng cháy trong tiếng đạn nổ, bom rơi.Từng lớp, từng lớp những người trai trẻ ra đi bảo vệ tổ quốc, mấy ai trở về? Tôi cũng như bao nhiêu người ở hậu phương, lo lắng cho người thân mình nơi xa trường, chiến địa. Tôi lo âu, khắc khoải đợi chờ tin anh. Tôi theo dõi hàng ngày, tin tức chiến sự trên mặt báo, trên đài phát thanh, trên những người trở về từ hỏa ngục, nhất là những trận đánh nào có người lính dù tham chiến. Đêm đêm nghe đạn pháo ầm ì từ xa vọng về, nhìn những ánh hỏa châu rực sáng trên bầu trời đen thẫm mà nghe thương anh, nhớ anh, lo cho anh thật nhiều. 
Đứa con trong bụng đã được ba tháng, tôi đang sửa soạn đi nhà thương để khám thai định kỳ thì Hương đến:
- Có tin vui nè, Trân ơi. Tao vừa nhận thư của Quang có kèm thư của Lãng viết cho mày đây. 

Cầm lá thư trong tay, tôi hối hả đọc:

“ Trân yêu của anh, 

Nhớ em lắm, muốn có em ở bên cạnh anh lúc này, để anh được hôn em. Có nhớ anh không? Anh chậm viết thư cho em vì dạo này hành quân liên miên, đừng giận anh nhe, hôm nay anh cố gắng lợi dụng chút thì giờ nghỉ, biên cho em vài chữ. Nhớ em thật nhiều, yêu em thật nhiều và hôn em thật nhiều. Anh của em, Lãng”

Lá thư thật ngắn ngủi và được viết trên một mẩu giấy thuốc lá của Quân tiếp vụ, nhưng tràn đầy tình yêu của anh. Tôi ấp lá thư vào ngực với những dòng nước mắt thi nhau trào ra:
- Lãng ơi, em cũng nhớ anh lắm, yêu anh lắm. Chúng mình đã có con rồi Lãng ơi. Em sẽ sinh nó ra, nuôi nó và mẹ con em sẽ chờ anh trở về. Lúc đó gia đình mình sẽ thật hạnh phúc anh nhỉ?

Lá thư gửi đi cho anh không thấy hồi âm, tôi vẫn sống trong đợi chờ và lo âu. Tin tức chiến cuộc từ khắp nơi dồn dập bay về thành phố nào: ngày 30 tháng 3 đánh lớn ở Đông Hà. Ngày 5 tháng 4 Lữ đoàn 1 Nhẩy dù tham chiến. Ngày 7 tháng 4 Nhẩy dù nhập cuộc ở Lai Khê. Nào ở mặt trận Quảng Trị. Nhẩy dù bắt tay với An Lộc ngày 16 tháng tư, rồi cả ngàn quả đại pháo nổ trên An Lộc. Bình Long lửa cháy ngụt trời. Ngày 24 tháng 4 ở Tân Cảnh. Ngày 1 tháng 5 ở Huế, Hoài An, Tam Quan, Bình Giả, Bồng Sơn, lửa đạn tơi bời. Rồi 25 tháng 7 Nhẩy dù cùng các đơn vị bạn tái chiếm Quảng Trị. Đâu đâu cũng chỉ thấy máu và lửa. 

Tôi không biết làm gì hơn trong sự nhớ nhung, lo lắng cho anh, chỉ còn biết những buổi chiều, một mình tìm đến giáo đường ngày nào chúng mình đã từng quen rồi yêu nhau, tìm đến cái góc anh đã cùng tôi đứng, để cầu nguyện cho anh được bình an trong vùng lửa đạn mà sớm về với mẹ con tôi. 
Chỉ còn non một tháng nữa là tới ngày sanh, tôi đang háo hức đan chiếc mũ nhỏ bé cho con và nghĩ ngày đứa bé ra chào đời thì Hương đến, vừa thấy tôi, nó nhào ôm lấy tôi khóc nức nở, tôi vỗ nhẹ lưng nó, đẩy nó ngồi xuống giường:
- Có chuyện gì vậy, sao mày khóc, lại gây gổ với ông Quang hả? Thôi nín đi, khóc nhè xấu lắm.
- Anh Quang anh ấy….nói tớí đây nó càng khóc to hơn.

Tôi hoảng hốt:
- Quang làm sao?
- Anh ấy bị thương, đang nằm ở Tổng Y Viện Cộng Hòa.
- Có nặng không? Mày đã đi thăm chưa? Tao đưa mày đi nhe?
- Anh ấy bị thương ở chân, cũng khá nặng, ngày nào tao cũng ở trong đó với Quang…

Tôi ngắt ngang lời nó:
- Quang bị bao lâu rồi, con khỉ, sao mày không cho tao biết để tao thăm Quang. Thảo nào, mấy ngày nay tao không thấy mày đến tao.Vậy mai khi nào mày vào thăm Quang rủ tao đi với nghe không?
- Trân nè…. có chuyện này….tao…. không biết có nên nói cho mày nghe không?

Thấy vẻ ngập ngừng của Hương, tự dưng, tôi linh tính có cái gì chẳng lành đây, tôi nghĩ ngay đến Lãng, tôi nhìn thẳng mắt nó:
- Có phải chuyện của Lãng không?

Hương lúng túng quay hướng khác, lảng tránh cái nhìn của tôi. Tôi nắm hai vai, xoay nó lại, giọng tôi run run:
- Quay lại đây, nhìn vào mắt tao nè, nói cho tao biết, chuyện gì đã sảy ra với Lãng, nói đi.

Hương nhìn vào bụng tôi, rồi lắc đầu:
- Không, không có gì hết, Trân ơi, tao thương mày lắm…
- Tao không cần mày thương, tao chỉ cần mày nói cho tao biết, chuyện gì, nói đi, Lãng sao rồi, Lãng bị thương phải không? 

Hương lắc đầu, không trả lời, nó ôm lấy tôi, lại khóc như khi mới đến. Như vậy có nghĩa là…tôi không dám nghĩ tiếp, nhưng sự thật vẫn còn đó, Lãng đã đi rồi, anh đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Tôi đã mất anh, mất anh thật rồi.

Toàn thân tôi lúc này như đông cứng, lạnh ngắt. Mắt tôi ráo hoảnh.Tôi ngồi lặng như một bức tượng. Lãng đã chết, như vậy có nghiã là anh sẽ không về với em, với con nữa. Không, em không tin, không tin đâu, anh không thể chết, anh phải về với em, với con nữa chứ. Gia đình chúng mình ba người sẽ thật hạnh phúc bên nhau, chúng ta sẽ cùng nuôi dạy con, rồi anh sẽ dạy con tập nhẩy dù giống anh đó. Lãng ơi, anh không thể đi như thế, anh còn yêu em mà, sao lại bỏ em hả Lãng, Lãng ơi, em nhớ anh lắm, em yêu anh lắm, anh về với em đi anh, về đi anh.

Tới lúc này cái vẻ cứng rắn đả rơi khỏi con người tôi, tôi đổ gục xuống như một thân cây vừa bị đốn ngã.

Hương cuống cuồng đỡ lấy tôi:
- Trân, tỉnh lại đi, đừng làm tao sợ nghe. Mày còn phải sanh em bé nữa đó, Trân ơi.

Bao nhiêu năm qua rồi, mà mỗi khi nhớ đến lại thấy như đang xảy ra trước mắt. 

Hôm nay tôi trở về đây, về nơi thành phố này, tìm đến ngôi giáo đường xưa, trong khung cảnh cũ mong tìm lại cho mình chút kỷ niệm gợi nhớ về anh, về một người, ngày nào đã cho tôi những cảm xúc tuyệt vời, những chất ngất đam mê của một đời con gái, và đã để lại trong tôi một dấu ấn không hề phai nhạt, dấu ấn này sẽ theo tôi đến suốt đời.


Buổi Thánh lễ đã tan, tôi rời nhà thờ ra về mà nghe lòng buồn da diết, ngày nào có anh mà nay bơ vơ một mình nơi đây, trong ngày lễ Noel này.

Rồi khi tan lễ bước em bơ vơ trở về
Chợt nghe nước mắt rơi ướt trên bờ môi khô
Rồi Noel qua, bao mộng ước cũng qua rồi
Gặp nhau chỉ để thương đau
Yêu nhau sao đành xa nhau

Còn gì thấm thía với tôi hơn lời ca này. Ngước nhìn trời, một cụm mây trắng nhỏ, tròn xoe như một cánh dù, lạc lõng trong vùng trời đầy sao. 

- Có phải là anh đó không, người thiên thần mũ đỏ của em, em thật nhớ anh lắm, Lãng ơi!

Chợt một vòng tay ôm lấy bờ vai tôi và một giọng nói đầm ấm như giọng anh ngày nào:

- Mẹ đây rồi, dì Hương và con biết thế nào mẹ cũng ra đây. Mình về nghe mẹ, trời hơi lạnh rồi đó.

Rồi một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ, như bàn tay năm nào của anh, đã nắm lấy tay tôi, tôi để yên tay mình trong tay ấy và nghe lòng mình cũng thật vui như ngày xưa. Em đã tìm thấy mùa Noel năm cũ rồi Lãng ạ…

Tường Thúy
Tucson – AZ – 2009 
( HMSƠN/20F)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét