Tôi sinh ra và lớn lên với cả tuổi thơ nơi quê nghèo Đồng Tháp, mấy mươi năm trôi qua nhưng ký ức vẫn còn đong đầy biết bao kỷ niệm thuở nào.
Nhớ những sớm hừng đông theo Tía ra ruộng thăm lúa trổ đồng đồng, chạy rượt con chim nhỏ trên bờ đê vấp ngả lấm lem, trưa cả bọn rủ nhau tìm hớt bọt lia thia, bắt con ong bầu làm hát máy, xế chiều lật đất cày bắt con dế lửa, đêm về đốt rọi mù u ê...a tập đọc đánh vần, tuổi thơ đã qua với bao điều thân thương tiếc nhớ.
Thưở ấy nhà quê nghèo khó lắm, không có tiền mua dầu lửa nên ngày nào tôi cũng ra sau vườn lượm hết những trái mù u chín rụng, đem về đập lấy ruột cho Tía Má ủ rồi quấn rọi thấp sáng mỗi đêm, hể chạng vạng tối là tôi giành phần đốt rọi, riếc rồi ghiền cái mùi thơm thôn dã nhẹ nhàng của hương khói mù u.
Thời gian dần trôi, đưa đẩy mình thành người thành thị lúc nào không hay, rồi dần quen với ánh đèn điện sáng, với gió nóng bụi đường, nồng ngạt mùi mưa tràn nước cóng, thở ngọp cay với khói kẹt xe, điếc dần với tiếng ồn phố xá.
Thỉnh thoảng mỗi khi về quê tôi lại lượm vài chục trái mù u về làm rọi, đốt cháy rọi mù u ngồi hít thật sâu hương quê thời thơ ấu, nhìn ánh rọi lung linh mờ tỏ mà ngỡ như có Tía Má bên mâm cơm tối, có tô canh bông bí má vừa mới cắt, có ơ cá rô đồng Tía vừa bắt chiều nay, phải chăng quê hương không chỉ là "chùm khế ngọt,,,là đêm trăng tỏ...là con diều biếc" mà còn có cả những điều bình dị như cây rọi mù u.
Phủ Hiền
26/02/2014
Nhớ những sớm hừng đông theo Tía ra ruộng thăm lúa trổ đồng đồng, chạy rượt con chim nhỏ trên bờ đê vấp ngả lấm lem, trưa cả bọn rủ nhau tìm hớt bọt lia thia, bắt con ong bầu làm hát máy, xế chiều lật đất cày bắt con dế lửa, đêm về đốt rọi mù u ê...a tập đọc đánh vần, tuổi thơ đã qua với bao điều thân thương tiếc nhớ.
Thưở ấy nhà quê nghèo khó lắm, không có tiền mua dầu lửa nên ngày nào tôi cũng ra sau vườn lượm hết những trái mù u chín rụng, đem về đập lấy ruột cho Tía Má ủ rồi quấn rọi thấp sáng mỗi đêm, hể chạng vạng tối là tôi giành phần đốt rọi, riếc rồi ghiền cái mùi thơm thôn dã nhẹ nhàng của hương khói mù u.
Thời gian dần trôi, đưa đẩy mình thành người thành thị lúc nào không hay, rồi dần quen với ánh đèn điện sáng, với gió nóng bụi đường, nồng ngạt mùi mưa tràn nước cóng, thở ngọp cay với khói kẹt xe, điếc dần với tiếng ồn phố xá.
Phủ Hiền
26/02/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét