Mâm Bánh Bèo Chén Cuối Cùng
46 Năm Rồi Vẫn Còn Mãi Trong Ký Ức...
...Tôi nhớ mãi trước khi rời Đà Nẵng mấy ngày Mẹ Tôi xay bột làm một bữa bánh bèo chén cho con cháu cùng ăn ...vì những ngày cuối tháng Ba loạn lạc con cháu khắp nơi kéo nhau trở về dưới mái nhà Cha Mẹ ...mặc dù không có mặt các Anh của mình...Mẹ vẫn cố gắng vui với bầy con cháu đầy nhà ...Để che dấu nỗi lo âu đang xé nát lòng MẸ. Những chén bánh bèo xoáy đồng tiền nóng hổi ... với chút nhưn ướt tôm thịt ...vài miếng tóp mở hành lá xanh ...thêm chút tôm chấy hồng hồng ... Chan thêm muỗng nước mắm tỏi ớt chanh mằn mặn ngòn ngọt ...Chu chao ơi ...nhắm mắt vẫn nghe hương vị đậm đà lòng Mẹ, ngọt ngào tình Quê Hương lan tỏa khắp châu thân ...Những cảm nhận này, mãi mãi là dấu ấn tuyệt vời, nồng ấm ... nằm im trong huyết mạch của Tôi cho đến bây giờ ...
Ôi Thiên Đường tuổi thơ tràn ngập yêu thương của tôi xa lắc xa lơ ...nay đang từng bước một âm thầm réo gọi...những giọt nước mắt chứa chan nỗi niềm riêng mang cứ thế rủ nhau chạy đua mãi hoài không đến đích...
Hôm chủ nhật đã cuối Đông rồi ... mà trời vẫn còn lạnh...cái lạnh kéo theo nỗi quạnh vắng ... hình như NGƯỜI BUỒN ĐỘNG LÒNGTRỜI....nên mưa rủ nhau về ngập sân nhà...tiếng mưa rì rào thì thầm to nhỏ như kéo gần cái nhớ, cái thèm món bánh bèo chén lần cuối rời Đà Nẵng MẸ đỗ cho ăn ...
Thế là tôi pha bột pha cả nỗi nhớ vào...Và làm lại món Bánh Bèo chén của 46 năm. Trước khi rời xa con phố Đà thân yêu vài ngày sau đó... Để tưởng niệm những điều quý báu mà tôi đã bị mất...
Vừa ăn Tôi vừa khóc thầm...
Bốn mươi Sáu năm qua rồi
Mà sao tôi mãi bồi hồi cõi tâm
Xứ xa nỗi nhớ âm thầm
Bao giờ trở lại phố Đà yêu thươ?!
Tuyết Phan
Belgique một ngày tháng Ba nhớ về quê nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét