Bây giờ đã là mùa hè đúng lý ra trời phải nóng đổ lửa nhưng cái xứ San Francisco nầy nó kỳ cục lắm "mưa nắng bất thường" đang nắng nóng mấy hôm liền, trời ấm áp vô cùng tui định rủ vài đứa bạn ra bãi biến xem tiên cá tắm nắng nhưng chưa kịp đi thì hôm nay trời bổng nổi lạnh bất thình lình.
Những cơn gió lanh thổi tới làm tôi rùng mình nhưng cũng muốn ra mảnh vườn nhỏ sau nhà làm cỏ đôi chút, chăm sóc mấy cây cà chua, mấy cây bắp cải cho vui. Vừa cầm cây len lên chưa có đào được gốc cỏ nào thì chuông điện thoại trong túi áo reo lên. Tôi lẩm bẩm một mình:
- Ở không cả tuần không có ma nào tìm, mới vừa định nhổ cỏ thì có người kiếm.
Kéo cái phone cũ xì ra, nhìn thử xem nhân vật nào mà dám phá đám, làm chậm chạp tiến trình trồng trọt của tôi. Ạ! Thì ra là lão Lục, thằng bạn học từ nhỏ tới lớn của tôi đang sống bên Houston:
- Hôm nay không sửa xe à? Bộ ế dữ lắm sao mà giờ nầy kiếm tao để chọc ghẹo?
Nó cười hì hì:
- Đang ăn cơm trưa.
- Ăn trưa không lo, mà lo đi kiếm người phá. Muốn gạt tao chuyện gì nữa đây?
Nó vẫn còn cười:
- Ai mà gạt mầy cho nổi. Tao chỉ cho mầy hay tháng tới tao về Việt Nam.
Tôi la lên:
- Về gì mà về liền xì vậy? Tao nhớ mới mấy tháng trước mầy vừa mới trở qua mà bây giờ lại về nữa, bộ dính với em nào ở bển rồi hả?
- Mới gì mà mới, sáu tháng rồi chứ bộ ít ỏi gì đâu?
Tôi rủa thầm, sáu tháng mà nó nói lâu, điệu nầy làm bao nhiêu tiền đổ vô vé máy bay ráo trọi, bởi vậy giờ nầy nó vẫn còn đi cày. Mà ở Mỹ nó cày ngày còn chưa đủ, nên ráng lết về Việt Nam tranh thủ cày đêm, nó đúng là tuổi con trâu mà...
Thấy tôi làm thinh, nó lại kể chuyện lần trước về nước, quen được một cô cùng quê bên ngoại nó, để lần nầy nó phải về cưới nàng. Nó là đứa thích chọc phá bạn bè cho nên lần nầy nghe nó kể tôi bèn ôm bụng cười mà chọc lại. Nghe tôi cười lớn nó nổi nóng:
- Làm gì mà mầy cười dữ vậy? Tao kể thiệt mà.
- Tao đâu có nói mầy kể giả.
- Vậy sao cười dữ vậy hả thằng quỉ?
- À! Tao đang tưởng tượng tới cái cảnh "Có một ông sồn sồn đang dắt một thằng cũng sồn sồn đến đồn công an thưa vì cái tội chung lộn mùng lúc đi ngủ".
Nó liền cự tôi:
- Tao đang nói chuyện đàng hoàng tử tế, tại sao lại suy nghĩ chuyện viết bài bậy bạ của mầy vậy? Bộ quởn lắm hả?
- Hổng quởn, nhưng tao đố mầy thằng cha nào sồn sồn đang bị dẫn tới đồn công an vậy? Mầy mà biết thì tao chịu công nhận là thông minh bậc nhất trên đời.
Nó còn đang suy nghĩ tôi bồi thêm một câu:
- Mầy còn nhớ bầu Công hông?
Nghe tôi nhắc bầu Công nó la lớn:
- Thằng quỉ sống, mầy nói tao chung mùng con gái người ta rồi bị công an bắt được nên buộc lòng phải đi về cưới vợ chứ gì. Chuyện đó là hồi ở thế kỹ trước kìa ông ơi, bây giờ xưa quá rồi, đâu còn cái màn kì cục đó nữa mà mầy nói. Bây giờ con trai, con gái ở bển sống thử với nhau là chuyện bình thường. Chuyện gì cũng có cụ Hồ xếp đặt hết mà cụ Hồ thì thua xa cụ "Wa" nghe mậy...
Tán dóc với tôi tới đó thì nó có khách tới sửa xe, bỏ lại mình tôi bơ vơ với cây len cùn. Buồn tình tôi vừa đào gốc cỏ vừa nhớ về thằng bạn học ở gần nhà nó nhưng xa nhà tôi tới 4, 5 cây số...
Năm học 68-69 bọn tôi đang học đệ Tam. Nhà tụi nó thì khá giả, có tiền nên Nội thằng Lục mua cho nó chiếc Honda 67 chạy nhong nhong đi học làm con gái trong xóm nó ao ước được ngồi trên chiếc xe mới mà lượn vòng quanh thành phố.
Còn thằng Công thì nhà giàu, ruộng đất cò bay thẳng cánh, lớp cho mướn đất lấy lúa ruộng, lớp thì mướn nhân công làm ruộng mặt tình mà thu lúa về... Vườn tượt cây trái đủ thứ, mà nó lại là con Út, chuyện xài tiền thì nó giỏi nhất cái gì cũng tính được nên bọn tôi đặt cho nó là ông bầu.
Vì nhà có tiền nên nó thích chơi hơn thích học, tụi tôi càng lớn thì nó biết đủ "thập bát bang võ nghệ" vì vậy hai bác không dám mua xe cho nó. Ổng bả sợ nó mang đi cầm hay đi bán rồi mất công đi chuộc lại...
Từ khi "anh Lục" của nhà chúng tôi có xe mới thì xóm kinh 5 hai đứa nó ăn trùm hết thảy, không còn ai sánh bằng, vừa là học sinh trường quận, đứa thì con nhà giàu, đứa thì có xe mới vì vậy đám con gái xóm đó theo tụi nó rần rần...
Mỗi sáng đi học hai thằng nó lượn xe Honda đôi khi đám con trai ở xóm còn phải ngứa mắt. Tôi ở xa tụi nó hằng 4, 5 cây số mà lại ngược đường đến trường, vì vậy chỉ khi nào đường lộ bị Việt cộng đấp mô thì tụi nó mới đảo xuống rước tôi đi học, còn không thì tôi phải đu xe đò hay xe lam mà tới trường...
Một hôm tan học hai đứa nó rủ tôi về chung, khi tới chợ kinh 5, bầu Công mời vô uống cà phê. Khi hai thằng tôi đang quậy hai ly phê đá thì bầu Công tuyên bố:
- Qua Tết nầy là tao nghỉ học luôn rồi.
Hai đứa tôi la lên một lượt:
- Giỡn chơi mậy. Đang học ngon lành tại sao lại nghỉ? Hay là nghỉ học ở nhà lấy vợ? Con gái mới bỏ học ngang xương mà đi lấy chồng, còn mầy con trai mà, sao lại có vụ đó?
Nó kéo ghế ngồi sát hai thằng tôi nói nhỏ như sợ có người ngoài nghe:
- Tao bị kẹt rồi.
Hai đứa tôi cũng chụm đầu vô nó, hỏi nhỏ:
- Vụ gì mà kẹt? Kể lại tụi tao nhe coi.
- Hai đứa mầy biết con Cúc em thằng Thọ ngang nhà tao hông?
- Phải cái nhà có vườn bông lớn tổ chảng đó không? Tôi giả bộ hỏi.
Thằng Lục thì thật thà hơn:
- Ngang nhà nó làm gì có cái vườn bông nào đâu? Tao đoán là nhà con Cúc thợ may, em thằng Thọ chị con Huệ với con Lan...
Tôi cười hì hì:
- Lan, Huệ, Cúc cùng với Vạn Thọ không hợp lại thành vườn bông, hổng lẻ thành vườn chè sao?
Thằng Lục lấy cái muỗng cà phê đánh gió vô đầu tôi:
- Mầy cà rởn quá đi, để nó nói nghe coi chuyện gì mà nó kẹt
Bầu Công cái mặt sượng trân không biết là vui hay buồn nó kể:
- Ông Thọ đó, hổng biết chứng gì mà từ khi tụi mình nghỉ hè, y cứ rủ rê tao nhậu và đi chơi chung hoài, có khi còn mời tao về nhà ngủ nữa.
- Thì tại mầy có tiền, hay bao nhậu nên nó rủ mầy, chứ nghèo kiết xác như tao ai mà thèm rủ rê.
Bầu Công binh liền:
- Hổng phải vậy đâu, có khi nó cũng bao lại chứ bộ, nhứt là ở nhà nó, ba, má nó o bế tao lắm, còn cô Cúc thường giăng mùng dùm tao, khi tao xỉn cô ta đấp khăn nóng rồi pha nước chanh đường cho tao uống nữa kìa.
Thấy chuyện hấp dẩn hai đứa tôi nôn nóng hỏi tới:
- Vậy thì đã quá trời rồi, kiếm ở đâu ra, vậy sao mầy nói kẹt?
Bầu Công vừa gãi đầu vừa trả lời:
- Thì đã quá mới bị kẹt. Kẹt cái chổ cô Cúc vì muốn lo cho tao chu đáo nên giăng mùng trên bộ ván ngựa đối diện mùng tao mà ngủ.
- Vậy thì tốt quá trời còn gì nữa mà mầy than kẹt. Thằng Lục nói.
Bầu Công la lớn:
- Sao hai thằng mầy chậm tiêu quá dzậy. Tao bị kẹt cái chỗ, tới khuya khi tao thức dậy đi tè, lúc trở vô, mùng tao, tao không vô mà vô lộn nhằm mùng của Cô Cúc...
Hai thằng tôi cố nín cười hỏi nó:
- Vậy rồi có sao đâu? Mầy xỉn mà bất quá trở qua mùng mấy chứ có gì đâu?
Bầu Công đổ quạo:
- Tao xỉn nhưng nàng thì không. Mà có phải đi lộn một lần đâu, cứ vài ngày là tao kiếm chuyện qua nhậu, mà mỗi lần nhậu thì bị lộn mùng hoài, cho tới khi nàng thèm ăn xoài sống với mắm đường thì ba má nàng buộc tao phải cưới gấp...
Bầu Công cưới vợ xong là nghỉ học luôn ở nhà lo canh tác lúa, nhưng bản tánh vốn phong lưu chơi nhiều hơn làm, thay vì sản xuất ra lúa gạo nhiều thì hai đứa nó lại sản xuất ra con nít hàng năm một...
Còn tôi cứ ám ảnh chuyện lộn mùng của nó, cho nên mỗi khi nhậu ở nhà mình thì tôi uống xả láng còn nhậu chỗ khác thì tôi luôn luôn chừa đường về không bao giờ dám cho hoắc cần câu để khỏi sợ chuyện đi lộn mùng như nó...
Lanh Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét