Thứ Ba, 10 tháng 5, 2016

Phượng Ơi


Vào đầu tháng năm, khi những cành phượng bên đường cho những nụ hoa đầu tiên, se sắt thả rơi từng cánh hoa đỏ thắm từ cành, nằm chơ vơ bên đường với sắc đỏ bầm của giọt máu rơi khỏi thân khi nào không biết.
Ve sầu mỗi năm mỗi gọi
Người phương nào có nhớ đợi nơi này

Với mùa hè nhè nhẹ những bước đầu tiên, cho mùa bãi trường, cho mùa thi sắp đến, cho những lão học sinh lửng thửng chống gậy ngước nhìn tán hoa chập chờn mờ ảo mà lại chói chang.

Những cội phượng miền nam, với khô hạn, với mặn lấn sâu, cũng trong năm này, miền trung với chất thãi hóa vô cơ ồ ạt tuôn trào, cá chết hôi thối cả đoạn biển, biển vắng thuyền xôn xao, dân nháo nhào biến động, chim ăn cá chim rủ xác cùng xác cá mục rữa, đồi chim với xôn xao tiếng kêu gọi chiều về tổ, đã vắng lạnh với nắng bơ vơ trên ngọn nhạn, mà không còn con nhạn nào.
Nhìn phượng thì buồn, nghĩ đến cá thì đau cho cả đời lam lũ nợ nặng như trì

Cánh phượng trên tay thôi rồi em thả xuống
Ta cuối đầu nhặt lại ép vào thơ
Một năm, mười năm, trăm năm tình cờ mở lại
Vẫn thắm hồng rực rỡ cả trời mơ







Trương Văn Phú
(Hình ảnh của chính tảc giả ghi lại)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét