Ngày 5 tháng 7, 2015 là ngày tôi mất mẹ, mấy hôm cuối cùng đi thăm mẹ tôi thắm thía câu ca dao:
Mẹ già như chuối chín cây,
Gió đưa mẹ rụng con rày mồ côi.
Và rồi gió đua mẹ rụng thật, tôi cảm nhận một nghịch cảnh lo sợ mà tôi phải đối diện từ lâu, nhưng khó cưỡng lại bởi vì luật tạo hóa của diễn trình Sinh Bịnh Lão Tữ, mà tiến trình Bịnh Tử khiến con người vất vả. Tôi thấy và hiểu như vậy. Dù rằng lời cầu xin ngày nào trong hồn tôi:
Đêm đêm con thắp đèn trời,
Cầu cho Cha Mẹ sống đời với con.
Giờ đây cả 2 đấng sinh thành đã bỏ tôi ra đi, lệ lòng ngậm ngùi cho sự cảm nhận tiếc nuối và trống vắng trong hồn tôi,...
Trần Việt Hải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét