Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2024

L'escapade( Constance Delange) _ Thoát Ly (Dịch Bài: Thái Lan)


- Được rồi, nếu anh cần thì em hiểu anh mà.
- Em có chắc không? Em có thể tự xoay sở với ba nhóc tì không? Thật không? Mười lăm ngày thì hơi lâu đó?
- Anh nè, em sẽ sắp xếp công việc của em, em sẽ cố gắng đề về nhà sớm hơn, và rồi có cô bảo mẫu và bà ngoại, mọi việc sẽ tốt thôi anh ạ.
- Anh vẫn còn đắn đo, nhưng đi một chuyến xa như thế mà nếu ít hơn mười lăm ngày thì sẽ uổng phí đi.
- Tất nhiên rồi anh ạ, nhưng mà vẫn có điều gì đó mà em không hiểu được. Làm thế nào mà cả Luc, Yvan và anh lại có thể quyết định nhanh như vậy, một chuyến du hành, đến phía Đông nước Mỹ, đâu phải ngay sát bên cạnh đây đâu, tất cả những việc đó đều phải sắp xếp từ nhiều ngày trước kia chứ.
- Nhưng mà bọn anh đã bàn về việc này từ lâu lắm rồi em ạ, và em cũng biết niềm đam mê của Luc đối với gia đình Kennedy, hắn cũng muốn đi xem Martha Vineyard */ và đến đó theo kiểu hành hương.
- Đồng ý anh ạ, nhưng mà thời gian gần đây anh quá sức mệt mỏi và căng thẳng, em nghĩ đi du lịch như thế cũng không phải là cách tốt nhất để nghỉ ngơi đâu anh.
- Ba ơi ba à, ba phụ con làm cái tháp này đi ba, cái mẫu logo này sao mà khó quá nè!-Chờ Ba hai phút đi Sacha con!
- Ba ơi, thằng Noé nó cứ ở trong bồn tắm, không chịu ra kìa ba!
- Joséphine, ba đang nói chuyện với mẹ con, con có thấy không chứ! để cho ba yên trong năm phút được không con!
- Anh thấy chưa, em đã nói mà, mọi thứ đều khiến anh bực mình, anh chỉ cần một tuần yên tĩnh đi chữa bệnh ở biển là xong ngay, thay vì đi lang thang nơi chốn khó khăn đến tận chân mây cuối trời như thế!
- Ủa, từ bao giờ miền Đông nước Mỹ là tận chân mây cuối trời vậy em?
- Thôi này anh. Anh muốn làm gì thì tùy anh, đây không phải là lần đầu tiên em phải lo cho các con của em.
- Con của em?
- Ba ơi, Mẹ ơi.
- Thôi đủ rồi các con ! Để cho ba mẹ nói chuyện coi, con bế Noé ra khỏi bồn tắm đi rồi cút vào phòng các con, nhanh đi!
- Dạ vâng, em nói là Con của em.
- Đây là lần đầu tiên anh muốn thay đổi không khí, có vẻ như là em không hề khuyến khích anh thì phải.
- Em đã nói rồi: anh hãy làm những gì anh thích, và nếu như mấy bà vợ của bạn anh đều đồng ý như vậy thì em không có gì để thêm nữa.
- Mấy bà ấy cũng đang đi chu du em à.
- Tất nhiên là nếu con cái không đi cùng thì tiện hơn rất nhiều rồi.

Thế là anh ấy đã ra đi, hai ngày nay, và xem chừng tôi đã không chịu nổi rồi, bọn nhóc vắng cha chúng có vẻ như quậy hơn nhiều, cả ba đứa luôn. Tôi nghĩ rằng mình có thể trông vào mẹ mình, bạn biết không, không tin được đâu, bà luôn bận bịu khi mình muốn nhờ vả, khi thì bạn bè của bà, khi thì làm tóc, đi bác sĩ, rồi sửa soạn cho chuyến du hành bằng tàu thủy đi Ai Cập, tôi nghĩ lại, nếu như tôi tự chăm sóc cho bản thân thì giờ này mọi thứ đã khác đi rồi. Rồi ở sở làm của tôi thì cũng không khá hơn, không cách nào bỏ về trước bảy giờ tối, rồi còn cô bảo mẫu ư? cô ta phải học tiếng Trung quốc hai lần trong tuần và chuẩn bị về nước vào tháng bảy này. Thế thì tôi làm thế nào với bọn nhóc bây giờ? Cuối tuần tôi phải ủi áo quần ít nhất là trong ba giờ đồng hồ nữa đây.
- Mẹ ơi, lấy cho con cái bánh đi mẹ-

Tôi không hiểu tại sao tôi lại nghĩ ra chuyện phịa này chứ, may mà Ivan và Luc đã giúp tôi để không bị lộ, nhưng ngay cả bọn họ cũng không phấn khởi mấy khi nghe tôi trình bày kế hoạch của mình.Rồi tôi làm sao để mang quà du lịch về cho con đây?
Mới hôm rồi tôi đã hoảng hồn khi nói chuyện điện thoại, cô ấy không hiểu sao mà nghe rõ quá, "như thể anh ở đâu ngay bên cạnh đây thôi", tôi liền pha trò và nói rằng:"Em thấy chưa, đâu phải là tận chân mây cuối trời ?"
À, tôi cũng không được tính sai việc lệch múi giờ nữa chứ. Ôi! dàn dựng cảnh không hay rồi! Đáng lý ra tôi phải tìm một điểm đến đơn giản hơn kia chứ! Trong mười lăm ngày này thế nào tôi cũng bị dính, bị mắc vào cái bẫy mình tự giăng ra. Tôi cảm thấy mình không đáng tự hào tí nào cả, để mặc cô ta tự xoay sở với ba lũ giặc, rồi tôi còn nói dối nàng nữa chứ. Nhưng mà tôi đâu có phải là người chồng đầu tiên "thoát ly" đâu, thỉnh thoảng phải nghĩ đến bản thân chứ, như thế tâm hồn mình mới có được sự cân bằng. Ngoài ra việc đổi không khí rất tốt cho đôi vợ chồng, sẽ làm mọi việc có sắc thái mới hơn. Tôi cảm thấy vui thích, bây giờ tôi có thể nghĩ đến việc khác, không còn nhớ đến bài tập của Joséphine, đến tã lót của Noé, và legos của Sacha nữa. Còn thêm những tiếng la hét không bao giờ ngưng kia nữa chứ! Bọn trẻ đòi hỏi đủ thứ. Tôi thì không thể chịu nổi rồi, tôi phải đi cho biết đó biết đây chứ!
- Vâng, cám ơn cô, vui lòng để khay trên bàn, vâng đúng thế, tôi đã gọi hai ly rượu gin. Cô làm ơn cho người mang lên giúp tôi thêm hai cái gối nữa, vâng, ở đây mọi thứ đều rất tiện nghi.

Anh ấy đi đã mười ngày rồi, bây giờ căn nhà yên ắng hơn rất nhiều, bọn nhỏ nghe lời mẹ chúng giỏi hơn, và nói ra thì có vẻ không hay nhưng tôi sắp xếp mọi việc ổn định hơn khi anh vắng nhà. Anh đã gọi tôi ba lần, sóng không bị nhiễu tí nào cả, và giọng anh nghe ngộ ngộ, âu yếm dễ thương hơn mọi ngày. Hoặc là anh ta mặc cảm tội lỗi... tôi không hiểu tại sao anh không thu nhận mọi việc cho rõ ràng. Tôi chắc chắn rằng anh đang ở đó với một phụ nữ, và không phải là cuộc dan díu nhất thời, bởi vì đi với nhau những mười lăm ngày đến Mỹ, có lẽ họ đã biết nhau từ lâu lắm rồi. Còn tôi thì có lỗ xi, quê mùa, lấy chồng đã qua mười hai năm rồi, ba đứa nhóc, vòng eo ngày càng phình ra, tất cả mọi thứ đều chảy xệ, rồi còn gì nữa không, đủ rồi đó. Thật là điên rồ, tôi tin tưởng vào anh biết bao nhiêu!
Thật khó quá, không biết tôi phải làm thế nào để bình tâm trở lại đây! Rồi bọn trẻ nữa, Ôi Trời! Chính tôi là người muốn có thằng bé út, đáng lý ra tôi phải chăm sóc anh ấy chứ, đằng này tôi chỉ lo cho bọn nhỏ. Nhưng mà, ôi sao tệ bạc thế không biết!
- Thế nào, chuyến đi tốt chứ anh?
- Thật tuyệt.
- Trông anh có vẻ vui khỏe đấy.
- Đúng rồi, anh đã nghỉ ngơi được. Anh rất cần thư giãn. Các con đâu?
- Ngủ rồi.
- Sớm vậy ư?
- Vâng, chúng đã tỏ ra rất ngoan ngoãn trong suốt những ngày qua.
- Thế à? Thế thì anh lại đi nữa nhé. Ôi, anh được tiếp đón nồng hậu ghê nhỉ!
- Vậy chứ anh muốn gì nào? Trải thảm đỏ ư?
- Em à, làm ơn giúp anh đi, em đừng bắt đầu nữa.
- Tôi đang mơ hay sao trời? Quý Ông đã bỏ đi trong suốt mười lăm ngày, rồi trở về nhà tràn trề sinh lực, trong khi đó tôi thì...
- Em không thấy là anh quá mệt mỏi hay sao, phải chấm dứt đi thôi.
- Cái gì, cuộc sống của anh và em? cuộc sống lứa đôi, gia đình của chúng ta? Không bao giờ, sẽ không chấm dứt như vậy đâu!
- Em đang nói gì vậy? Nếu như em nói không được, thì anh đã không đi rồi!
- Nhưng tại sao anh không nói sự thật đi, như thế sẽ đơn giản hơn rất nhiều, anh thấy không?

Và họ đã cãi vã nhau suốt đêm, nàng không muốn nghe anh giải thích nữa. Anh đã thề nguyền, năn nỉ phải tin lời anh nói, không gì có thể làm nàng thay đổi lập trường đang ám ảnh mình, nàng nổi khùng, rồi anh trở nên giận dữ, nàng la hét, khóc than, anh thì cười khẩy, rồi tức điên không chịu nổi, đã đập bể cái tượng nửa người bằng đất nung mà Sacha đã làm ở trường, nàng lấy hai tay đấm vào ngực anh, anh đóng sập cửa lại, và bỏ đi. Anh đi mà không mang theo áo khoác.

Sáng hôm sau,nàng thu nhặt những mảnh đất nung vỡ, dọn dẹp phòng khách cho ngăn nắp sạch sẽ, rồi lên thức các con dậy, thay áo quần cho chúng đi học, lấy cái giỏ đựng đồ giặt, và nhét cái áo vét mà anh đã mặc khi đi chơi xa vì nàng thấy có vẻ bẩn, rồi đưa các con đến trường.Đến tiệm giặt ủi, người nhân viên moi đồ đạc trong các túi áo ra, và lấy từ trong túi áo của anh một tấm danh thiếp , đưa cho nàng. "Khách sạn quan chức Trung Hoa".

Nàng biết khách sạn này, nằm ngay bên cạnh trường các con. Nàng đến đó, hởi ở phòng tiếp tân, họ xác định rằng ông nhà thật sự đã nghỉ ở đó , thật là tiếc, ông vừa ra đi tối hôm qua, nếu bà đến sớm hơn chút xíu thì đã gặp được ông rồi.Một quý ông thật nhã nhặn lịch sự, có vẻ là một nhà văn, luôn một mình, và thường ở trong phòng, nếu như ông ấy không viết sách thì ít ra ông cũng được nghỉ ngơi thư thả.

 Thái Lan dịch

GHI CHÚ

Martha's Vineyard :là một hòn đảo trong Đại Tây Dương, ở phía nam cách bờ biển bang Massachusetts 7 dặm, nơi nghỉ mát lý tưởng, để hưởng không khí trong lành và khung cảnh sống thanh nhàn, thoải mái, tránh xa những áp lực của đời sống vội vã thường ngày.
 ---------------------

L'escapade

-Ok d’accord, si tu en as besoin je peux le comprendre.
- Tu es sûre ? tu vas te débrouiller seule avec les trois petits ? Quinze jours ça va être un peu long ? Non?
- Écoute, je vais m’organiser avec mon boulot, j’essaierai de rentrer plutôt, et entre la nounou et ma mère je devrais y arriver.
- J ’ai des scrupules mais faire un si long voyage pour moins de quinze jours ça n’a pas de sens.
- Oui bien sûr, mais il y a quand même quelque chose que je ne comprends pas.
Comment vous êtes- vous décidé si vite Luc, Yvan et toi pour un tel voyage, la Côte
Est des États Unis, ce n’est pas la porte d ’à côté, ça s’organise tout ça.
- Mais on en parle depuis longtemps et tu connais l’obsession de Luc pour les Kennedy, Il veut voir MarthaVineyard et faire une espèce de pèlerinage.
- D’accord, mais tu es tellement fatigué et tendu tous ses derniers temps, ce n’ est pas ça qui va te reposer.
- Papa, papa, tu m’aides à faire ma tour, il est dur ce lego!
-Deux minutes Sacha!
- Papa Ya Noé, qui veut pas sortir du bain!
- Je parle avec Maman Joséphine, tu ne vois pas ! je peux avoir la paix cinq minutes !
- Tu vois c’est ce que je te disais, tout t’excède, c’est une semaine de thalasso bien tranquille qui t’aurait fait du bien, pas partir crapahuter à l’autre bout du monde !
- Depuis quand la côte Est des États Unis c’est l’autre bout du monde ?
- Bon écoute, fais ce que tu veux, ce n’est pas la première fois que je gérerai mes enfants.
Tes enfants?
-Papa, Maman.
- Ça suffit maintenant ! laissez- nous tranquilles, sortez Noé du bain et filez dans vos chambres.
- Oui, je dis mes enfants.
- Pour une fois que je veux me changer les idées, on ne peut pas dire que tu m’encourages.
- Je t’ai dit : fais ce que tu veux, si les femmes de tes amis sont d’accord, je n’ai rien à dire.
- Elles sont-elles-même en déplacement.
- C’est sûr, sans enfants c’est plus facile.

Voilà il est parti, ça fait deux jours, et j’en peux déjà plus, on dirait que l’absence de leur père les agite encore plus, tous les trois. Moi qui comptais sur ma mère, tu parles, elle est toujours occupée quand on a besoin d’elle, ses amies, son coiffeur, ses médecins, la préparation de sa croisière en Égypte, si je prenais autant soin de moi qu’elle je serais dans un autre état. Au boulot ce n’est pas mieux, pas moyen de m’en sortir avant dix -neuf heures, quant à la nounou, elle prend des cours de chinois deux fois par semaine et prépare son voyage en Chine en juillet. Comment je vais faire avec les enfants ? Ce weekend- end, j’ai au moins trois heures de repassage.
- Maman, maman je veux un gâteau.
-Je ne sais pas ce qui m’a pris de monter ce bobard, heureusement qu’Ivan et Luc m’ont couvert, mais même eux, ils n’étaient pas très chauds pour cette histoire.
Comment je vais faire pour les souvenirs à ramener aux enfants ?

J’ai eu peur l’autre jour au téléphone, elle ne comprenait pas que la ligne soit si claire, « on croirait que t’es juste à côté » j’ai rattrapé le coup avec un peu d’humour.
"Ben tu vois que ce n’est pas l’autre bout du monde"

Faut pas non plus que je me trompe avec les décalages horaires. Quel montage ! j’aurais pu trouver une destination plus simple ! En quinze jours je vais finir par me planter. Je ne me sens pas très fier, je la laisse toute seule avec les trois tyrans et en plus je lui mens. Mais je ne suis le premier mari à faire une escapade, il faut bien penser à soi de temps en temps, il y va de l’équilibre. D’ailleurs c’est très bon pour le couple de prendre un peu l’air, ça relance la mécanique. Je suis content, je vais enfin penser à autre chose qu’aux devoirs de Joséphine, aux couches de Noé et aux legos de Sacha. Et ces cris non-stop ! Ces enfants font tout ce qu’ils veulent. Moi j’en peux plus, j’ai besoin de voir ailleurs.
-Oui, merci, posez le plateau sur la table, oui j’ai bien commandé deux gins. Vous voulez bien me faire envoyer deux autres oreillers supplémentaires, oui le confort c’est bien.

Ça fait dix jours qu’il est parti, et maintenant la maison est beaucoup plus calme, les enfants m’écoutent plus et c’est dur à dire mais je m’organise mieux quand il n’est pas là. Il m’a appelé trois fois, pas un parasite sur la ligne, il avait une drôle de voix, plus aimable que d’habitude. Soit il culpabilise soit... je ne sais pas pourquoi je ne me l’avoue pas clairement. Je suis sûre qu’il est avec une femme et ça ne doit pas être une passade, pour partir quinze jours aux États-Unis avec elle, il doit la connaître depuis longtemps. Classique, douze ans de mariage, trois gosses, la taille qui s’épaissit, les seins qui regardent en bas, il n’en faut pas plus. C’est dingue moi qui avait tellement confiance en lui ! Je ne sais pas comment je vais m’en remettre c’est trop dur ! Et les enfants Mon dieu ! quand je pense que c’est moi qui ai voulu le petit dernier, j’aurais dû me concentrer sur mon mari, je me suis trop occupée des enfants. Quand même quel salaud!

- Alors ce voyage ?
- Super.
- T’as une bonne mine.
-Oui je me suis reposé, j’en avais besoin. Ils sont où les enfants ?
- Couchés.
-Si tôt ?
-Oui ils ont été très obéissants pendant tous ces jours.
- Bon alors je vais repartir. Quel accueil !
- Qu’est-ce que tu voulais, un tapis rouge ?
- S’il te plait, ne commence pas.
- Je rêve, Monsieur part quinze jours, revient en pleine forme pendant que moi...
- Tu n’as pas vu que je n’en pouvais plus, qu’il fallait que ça s’ arrête .
-Quoi, notre vie ? notre couple, notre famille ? Non ça ne s’arrête pas comme ça !
-Mais de quoi tu parles ? Fallait dire non, je serais resté !
- Mais pourquoi tu ne me dis pas la vérité ce serait plus simple tu crois pas ?

Ils se sont disputés toute la nuit, elle ne voulait pas entendre raison . Il a juré, supplié de le croire, rien ne la sortait de son obsession, elle était hors d’elle, il était en colère, elle a hurlé, pleuré, il a ricané, s’est insurgé, il a cassé le petit buste en terre cuite que Sacha avait fait à l’école, elle l’a frappé de ses poings sur la poitrine, il a claqué la porte, il est parti. Il est parti sans sa veste.

Au matin, elle a ramassé les débris de terre cuite, rangé le salon, a réveillé les enfants, les a habillés, a pris le sac à emmener au pressing, y a fourré la veste de voyage de son mari qui lui a semblé sale, a accompagné les petits à l’école.

Au pressing, l’employé a vidé toutes les poches des vêtements, de la veste de son mari elle a sorti une carte qu’elle lui a tendue.« Hôtel des mandarins ».

L’hôtel des mandarins, elle le connaissait, il se trouvait à côté de l’école des enfants. Elle s’y est rendue, a interrogé la personne à l’accueil qui lui a bien confirmé que Monsieur avait bien séjourné là, c’est dommage, elle l’avait raté de peu, il était parti la veille.

Un monsieur charmant, un écrivain, peut-être il était resté seul tout ce temps, très souvent dans sa chambre, et s’il n’avait pas écrit un livre, au moins il s’était bien reposé.

Constance Delange

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét