LMĐ:
Truyện ngắn Nguyên Trần viết theo cảm xúc một phần từ phim Love Story, một cuốn phim thời thượng Sài Gòn vào đầu thập niên 1970, casting Ryan O’Neal và Ali MacGraw
Truyện ngắn Nguyên Trần viết theo cảm xúc một phần từ phim Love Story, một cuốn phim thời thượng Sài Gòn vào đầu thập niên 1970, casting Ryan O’Neal và Ali MacGraw
“ Love means never having to say you’re sorry” (Significant tag line of the film Love Story)
Ngân hà rực rỡ ngàn sao Nhưng hai sao sáng rơi vào mắt em (Tất cả tình tiết trong câu chuyện đều là hư cấu. Nếu có sự trùng hợp nôi dung, tên tuổi, địa danh nào đó thì là ngoài ý muốn của tác giả)
Tiếng giáo sư Hưng-dạy Vật Lý lớp Đệ Nhất trường trung học Nguyễn Đình Chiểu Mỹ Tho- đang hùng hồn diễn giảng các lý thuyết của phép hoạt nghiệm về ảo tưởng bánh xe quay ngược, hôm nay khác hẳn mọi lần là đã không thu hút được sự chú ý của Bảo. Ngồi trong lớp học mà đầu óc chàng cứ mơ tưởng lan man tới buổi hẹn chiều nay với Tố Quyên đi xem chiếu bóng ở rạp Định Tường thì còn học hành cái gì nữa.
Phải! Chàng không nôn nóng sao được khi quen biết Quyên đã hơn hai tháng rồi mãi tới chiều nay chàng mới được nàng “ cho phép” dating.
Chàng nhớ lại lần đầu tiên gặp Quyên trong trường hợp hết sức tình cờ lúc nàng cùng các bạn học chung lớp Đệ Nhị A2 trường nữ trung học Lê Ngọc Hân với áo dài trắng tha thướt dịu dàng đã cùng nhau qua trường Nguyễn Đình Chiểu để kêu gọi “mấy anh mua báo Xuân giúp giùm tụi em nha mấy anh”. Tới lớp Đệ Nhất B5 thì gặp chàng trưởng lớp Phan Quốc Bảo vừa sáng nước lại rất galant nhiệt tình đón tiếp mấy nàng. Lúc đó Quyên đã thỏ thẻ với Bảo qua giọng nói còn ngọt hơn đường cát mát hơn đường phèn: “ Anh ơi! nhờ anh nói giùm với mấy anh trong lớp mua báo giúp em đi anh”.
Trời ơi! với những lời oanh vàng ngọt mật kiểu nầy đó hả mà biểu Bảo nhảy vào lửa thì chàng cũng sẵn sàng chứ nói gì tới chuyện kêu gọi mua báo là chuyện nhỏ. Ngay lúc đó , Bảo liền hô hào vận động bạn bè trong lớp mua ủng hộ để thể hiện “tình đoàn kết hai trường” cũng như để thưởng thức những áng thơ văn tình tứ lãng mạn của những nàng Lê Ngọc Hân duyên dáng. Mấy chàng trai trong lớp cũng thuộc loại “háo sắc” trông thấy 5 nàng áo trắng mơn mởn đào tơ, mỗi người một vẻ nên cũng “nổi máu…anh hùng” chạy lên thi nhau mua báo.
Chỉ trong một thoáng mà 50 số báo Lê Ngọc Hân đã bán sạch làm mấy nàng nhìn các anh với vẻ biết ơn thán phục. Trong số năm nàng nữ sinh áo dài trắng dễ thương của phái đoàn, Bảo chấm có mỗi mình Quyên với dáng người thanh thoát, khuôn mặt trái soan thanh tú, làn da trắng mịn màng, đôi má hây hây đỏ, sóng mũi dọc dừa, mái tóc huyền mượt mà xõa ngang vai và nhất là đôi mắt bồ câu đen láy với viền mi cong vút như hốt cả hồn chàng. Thế nên, sau khi thu tiền báo từ mấy bạn, chàng đích thân trao cả nắm tiền tới tận tay Quyên đồng thời cũng biết lợi dụng cầm tay người đẹp khiến nàng bẽn lẽn thẹn thùng quay mặt đi nhưng qua đôi mắt long lanh như chất chứa cả một nỗi niềm thương mến. Không bỏ lỡ cơ hội, Bảo liền hỏi tên người đẹp và xin địa chỉ:
Trời ơi! với những lời oanh vàng ngọt mật kiểu nầy đó hả mà biểu Bảo nhảy vào lửa thì chàng cũng sẵn sàng chứ nói gì tới chuyện kêu gọi mua báo là chuyện nhỏ. Ngay lúc đó , Bảo liền hô hào vận động bạn bè trong lớp mua ủng hộ để thể hiện “tình đoàn kết hai trường” cũng như để thưởng thức những áng thơ văn tình tứ lãng mạn của những nàng Lê Ngọc Hân duyên dáng. Mấy chàng trai trong lớp cũng thuộc loại “háo sắc” trông thấy 5 nàng áo trắng mơn mởn đào tơ, mỗi người một vẻ nên cũng “nổi máu…anh hùng” chạy lên thi nhau mua báo.
Chỉ trong một thoáng mà 50 số báo Lê Ngọc Hân đã bán sạch làm mấy nàng nhìn các anh với vẻ biết ơn thán phục. Trong số năm nàng nữ sinh áo dài trắng dễ thương của phái đoàn, Bảo chấm có mỗi mình Quyên với dáng người thanh thoát, khuôn mặt trái soan thanh tú, làn da trắng mịn màng, đôi má hây hây đỏ, sóng mũi dọc dừa, mái tóc huyền mượt mà xõa ngang vai và nhất là đôi mắt bồ câu đen láy với viền mi cong vút như hốt cả hồn chàng. Thế nên, sau khi thu tiền báo từ mấy bạn, chàng đích thân trao cả nắm tiền tới tận tay Quyên đồng thời cũng biết lợi dụng cầm tay người đẹp khiến nàng bẽn lẽn thẹn thùng quay mặt đi nhưng qua đôi mắt long lanh như chất chứa cả một nỗi niềm thương mến. Không bỏ lỡ cơ hội, Bảo liền hỏi tên người đẹp và xin địa chỉ:
-Cho anh xin số nhà, cũng cho anh xin biết tên đường và xin cho anh biết tên em luôn (Cho anh xin số nhà-Trần Thiện Thanh) Thế là hai người quen nhau từ đó. Thoạt đầu thì chỉ thư từ qua lại thăm hỏi trong phạm vi tình bạn nhưng sau đó cái tình bạn làm bình phong trong con người Bảo không chịu ngủ yên vì con tim bừng nhựa sống của chàng nhất định vùng lên đòi quyền yêu nên Bảo đã gom góp chữ nghĩa học của Thầy Đặng Xuân Nhi kể cả thuổng ý của mấy ông nhà văn để viết một lá thư lâm ly tỏ tình rồi hồi họp chận đường lúc em tan trường về run run trao tận tay người đẹp và may mắn thay nàng bằng lòng nhận thư như một ân sủng cho chàng.
Sau hai tuần trông đợi đứng ngồi không yên thì Bảo nhận được thư trả lời của Quyên trong tâm trạng còn e thẹn nhút nhát nhưng nàng cũng mở đường bật đèn xanh cho cho chiếc xe tình của chàng tiến tới với lời dặn dò là “từ từ nha anh, đừng làm quá em sợ lắm đó và nhất là đừng để ai biết nha anh”. Nói thiệt là tổng thống John Kennedy khi hay tin mình đắc cử cũng chưa chắc đã vui mừng bằng Bảo lúc bấy giờ.
Sau hai tuần trông đợi đứng ngồi không yên thì Bảo nhận được thư trả lời của Quyên trong tâm trạng còn e thẹn nhút nhát nhưng nàng cũng mở đường bật đèn xanh cho cho chiếc xe tình của chàng tiến tới với lời dặn dò là “từ từ nha anh, đừng làm quá em sợ lắm đó và nhất là đừng để ai biết nha anh”. Nói thiệt là tổng thống John Kennedy khi hay tin mình đắc cử cũng chưa chắc đã vui mừng bằng Bảo lúc bấy giờ.
Rồi Bảo cũng “từ từ” như chiến dịch tầm ăn dâu từ từ thu phục cảm tình người cho tới một hôm Bảo liền ca cải lương “một ngày không thấy em, là một ngày anh không ăn uống” (cải biên bài hát”Một ngày không có em” của Y Vân) để cầu xin Quyên cho dating mà kết quả là người đẹp đã ban đặc ân cho chàng gặp nàng lần đầu tiên chiều nay. Chẳng trách gì đầu óc lâng lâng mơ màng của chàng làm sao mà nghe lời giảng của thầy Hưng cho được.
Chuông tan trường vừa reo là Bảo phóng vespa ngay về nhà tắm rửa sạch sẻ, xong en tenue đàng hoàng rồi chạy thẳng tới rạp Định Tường trước giờ hẹn gần nửa tiếng để đứng trước cửa rạp chờ người đẹp trong tâm trạng nôn nóng hồi hộp và...sung sướng.
Việc chọn lựa rạp Định Tường của Bảo cũng nhiều dụng ý lắm. Trước hết là rạp mới khai trương nên rất khang trang sạch sẻ. Nhưng điểm thuận tiện nhất là trên lầu cao khó xem phim nên ít người chịu lên trên đó, Bảo không sợ gặp bạn bè quen biết đúng như ý của Tố Quyên đã căn dặn chàng.
Sau cùng rồi Quyên cũng tới trong chiếc áo dài trắng trinh nguyên thanh khiết. Khi tới quày mua vé thì Quyên mắc cở đứng từ xa và lúc tới nơi soát vé, nàng cứ đứng núp núp sau lưng Bảo như để tìm chỗ che chở tầm nhìn của thiên hạ. Chính cái cử chỉ e ấp thẹn thùng của nàng càng làm Bảo yêu thương mê mẫn hơn.
Vào tới trong rạp, Bảo nắm tay Quyên dẫn nàng tới một góc tận cùng và ở hàng ghế cao nhất trên lầu chẳng có ai, mà chàng đã yêu cầu chị bán vé ghi chỗ, đó là nơi mà chàng xem như cả một góc trời riêng tư vì thực ra nói là xem phim chứ hai người có thèm nhìn lên màn ảnh chút nào mà suốt buổi chỉ toàn là tâm tình. Mùi hương tóc thề, mùi trinh nguyên con gái và mùi nước hoa nhẹ nhàng thoát ra từ người Quyên làm Bảo thấy bàng hoàng ngất ngây men yêu.
Chàng ước gì mình gói trọn mùi hương tuyêt vời nầy để nâng niu suốt đời. Trong một phút không dằn được cơn sóng tình dâng tràn, Bảo đã liều mạng ôm Quyên và …hôn nàng. Quyên chỉ nói đươc câu “kỳ quá anh, người ta thấy kìa” và quay mặt né tránh theo phản ứng tự nhiên của người con gái lần đầu gặp người yêu, nhưng chỉ một lúc sau nàng lả người luống cuống trong vòng tay Bảo cùng những nụ hôn ngọt ngào bất tận. Đó là nụ hôn đầu đời của nàng.
Chàng ước gì mình gói trọn mùi hương tuyêt vời nầy để nâng niu suốt đời. Trong một phút không dằn được cơn sóng tình dâng tràn, Bảo đã liều mạng ôm Quyên và …hôn nàng. Quyên chỉ nói đươc câu “kỳ quá anh, người ta thấy kìa” và quay mặt né tránh theo phản ứng tự nhiên của người con gái lần đầu gặp người yêu, nhưng chỉ một lúc sau nàng lả người luống cuống trong vòng tay Bảo cùng những nụ hôn ngọt ngào bất tận. Đó là nụ hôn đầu đời của nàng.
Chàng thì thầm bên tai Quyên: “Quyên ơi! Ước gì anh có quyền năng vô biên của tạo hóa thì có hai điều anh thực hiện là sẽ dâng cả thế giới nầy cho em và sẽ khiến cho thời gian ngừng hẳn nơi đây để được cứ ôm em như vầy mà thấy đời mình thật huyền diệu tuyệt vời”.
Quyên xúc động nép mình sát bên người tình.
Nhưng cũng ngay trong buổi gặp gỡ đầu tiên nầy, Quyên đã mơ hồ nhận thấy một một vầng mây đen che khuất cuộc tình vừa chớm nở của nàng và Bảo.
Lý do là ông nội Bảo là ông hội đồng Mỹ có ruộng đất cò bay thẳng cánh tại làng Tân Hội Đông, còn ông Bình, cha Bảo là trưởng ty Trước Bạ, một chức vụ khá cao trong tỉnh, ngoài công thự trụ sở văn phòng nằm ngay góc đường Thủ Khoa Huân-Lê Lợi , ông còn có biệt thự lớn nằm trên đường Phan Hiến Đạo.
Ngoài ra bà Phượng là em ông Bình tức cô ruột Bảo là nhà thầu xây cất lớn nhất ở Mỹ Tho. Trong khi bà Liên mẹ của Quyên thì chỉ là thư ký Tòa Hành Chánh, sau khi chồng chết vì bạo bệnh, bà đã ở vậy nuôi đứa con gái duy nhất là Tố Quyên ăn học tới ngày nay.Cũng may là nhờ ông bà ngoại Quyên để lại căn nhà nhỏ ở phố Battambang nên hai mẹ con còn có nơi nương tựa.
Ngoài ra bà Phượng là em ông Bình tức cô ruột Bảo là nhà thầu xây cất lớn nhất ở Mỹ Tho. Trong khi bà Liên mẹ của Quyên thì chỉ là thư ký Tòa Hành Chánh, sau khi chồng chết vì bạo bệnh, bà đã ở vậy nuôi đứa con gái duy nhất là Tố Quyên ăn học tới ngày nay.Cũng may là nhờ ông bà ngoại Quyên để lại căn nhà nhỏ ở phố Battambang nên hai mẹ con còn có nơi nương tựa.
Quyên cũng đã nói với Bảo nổi lo về sự chênh lệch của hai gia đình trong thời buổi còn tôn trọng chuyện môn đăng hộ đối, nhưng chàng trấn an Quyên: “em đừng lo, ba anh là người cởi mở lắm, vả lại thời buổi nầy chuyện yêu thương hôn nhân là do quyền của mình mà. Anh thề sẽ suốt đời bên em mà không trở ngại nào ngăn được”
Thực ra, Bảo nói dối để Quyên an tâm chứ chàng biết rõ ông Bình, ba chàng rất bảo thủ nhất là chàng là con trai một trong nhà với một chị và em gái. Được cái là từ ngày vợ mất, ông Bình đã không tục huyền mà chăm lo nuôi nấng ba chị em chàng tới ngày nay. Ngoài ra, ba chàng còn đang tính làm sui với ông Quỳnh chủ tiệm vàng Thành Tín cũng góa vợ và có cô con gái tên Thanh Thủy nhỏ hơn chàng hai tuổi đang học trường Marie Curie Sài Gòn.
Bảo cũng biết rằng tình yêu của chàng và Quyên sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng chàng đã nhất quyết vượt qua tất cả vì chàng đã rất yêu nàng và tâm nguyện là cả đời chàng chỉ có nàng mà thôi.
Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, Bảo càng thương yêu Quyên hơn qua nét hồn nhiên ngây thơ rất đáng yêu của nàng, còn Quyên thì xem như đời mình đã thuộc về Bảo rồi.
Hai người thỉnh thoảng hẹn hò nhau đi ăn, đi ci-nê và cùng thấy tình yêu thực sự thăng hoa. Bảo đã tới nhà Quyên gặp bà Liên để thú thật mối tình trong sáng của Quyên và chàng. Bà Liên ngạc nhiên tò mò nhìn Bảo, đứa con trai mặt mày sáng sủa đẹp trai - sao từ hồi giờ con Quyên chỉ chăm lo học hành, ngay tới bạn gái mà nó cũng chỉ có hai đứa là con Hồng, con Nhạn thôi mà sao bữa nay lại lòi ra thằng nầy. Tuy nghĩ thế nhưng thấy Bảo có vẻ đứng đắn chửng chạc nên bà cũng đon đã mời Bảo ở chơi để bà…điều tra thêm. Sau đó, bà biết được Bảo thuộc gia đình giàu sang thì tuy vui mừng với hy vọng là con gái mình có nơi nương tựa xứng đáng nhưng bà có ý hơi lo vì gia thế thấp kém của mình. Nhưng lần lần thấy tính tình Bảo đàng hoàng phúc hậu và nghe những lời giải thich có tính cách trấn an của Bảo về tương lai nên bà cũng yên tâm. Tuy vậy bà luôn căn dặn cả hai phải cố gắng học hành trước đã rồi mới tính tới chuyện yêu đương.
Riêng ông Bình thì vẫn quyết định chọn Thủy cho con trai. Một hôm ông nói với Bảo:
- Chúa nhật nầy, ba mời bác Quỳnh và cháu Thủy tới nhà mình ăn cơm để con và Thủy kết thân tình nhau hơn. Con đừng có đi đâu chơi mà phải ở nhà tiếp khách.
Bảo tìm cách thối thoát:
- Con còn nhỏ quá mà ba. Để từ từ rồi hãy tính..
Ông Bình gạt ngang:
- Nhỏ cái gì, hồi ba má kết hôn với nhau lúc đó ba mới 20 tuổi còn má con 19. Vả lại để cho hai đứa con quen biết nhau rồi thì cũng vài năm sau mới cưới mà. Con nên nhớ, kể từ lúc mẹ con vắn số, ba đã không tục huyền mà lo nuôi ba chị em con khôn lớn vì ba sợ cảnh mẹ ghẻ con chồng làm khổ các con. Con là con trai duy nhất của ba nên ba phải lo chỗ đàng hoàng xứng đáng với gia đình mình cho con nên gia thất như vậy thì ba mới yên tâm. Hơn nữa, con Thủy nó là con nhà giàu mà lại xinh đẹp nết na nên ba đã chấm cho con thì con còn đòi hỏi gì hơn nữa.
Nghe ba nói những lời lẽ lo cho con như vậy, Bảo lặng thinh nhớ tới cuộc tình mình mà thấy lòng buồn man mác vì chắc chắn sẽ gặp nhiều trắc trở..
Rồi ngày chúa nhật cũng tới, ông Quỳnh và Thủy tới nhà chàng bằng chiếc Mercedes đen có tài xế lái. Thủy mặc chiếc jupe serré ôm chặt thân hình thon gọn của nàng với khuôn mặt thanh tú, làn da trắng hồng và mái tóc demi garçongar ưa nhìn. Vốn học trường đầm nên nàng liếng thoắng tự nhiên với Bảo:
- Lâu gặp anh Bảo quá! Sao anh cứ trốn biệt em hoài vậy? Hôm nào đi bal với em nha anh.
- Xin lỗi Thủy . Vì năm nay anh bận lo luyện thi Tú Tài chứ nếu rớt là phải đi lính đó.
- Xin lỗi Thủy . Vì năm nay anh bận lo luyện thi Tú Tài chứ nếu rớt là phải đi lính đó.
- Anh lo gì chuyện lính tráng, có bác Bình lo mà
- Đành là thế nhưng thi đậu vẫn tốt hơn chớ em
Trong bữa tiệc, hai ông già góa vợ tự nhiên ăn nói , cứ xem như mình đã là sui gia với nhau rồi. Đã vậy bà chị Thu Nguyệt và cô em Thu Vân của Bảo cứ thay nhau gài độ cho Bảo với Thanh Thủy làm chàng rầu thúi ruột luôn.
Thu Nguyệt chọc quê Bảo:
- Kìa Bảo! Có cô vợ đẹp mà sang như Thủy là em tu mấy đời mới được đó nha
Thu Vân chêm thêm:
- Em là con gái mà em thấy chị Thủy em còn mê nói gì anh Bảo.
Thanh Thủy cũng không vừa gì:
- Chị Nguyệt và Vân đừng có lo. Em không buông tha anh Bảo đâu.
Bảo phải một mình chống đỡ :
- Vấn đề của Bảo bây giờ là học hành trước tình yêu sau.
Những ngày sau đó thì mỗi cuối tuần khi về thăm nhà, Thủy thường rủ Bảo đi chơi, Bảo thật lòng không muốn khi lòng chàng đã có hình bóng Tố Quyên nhưng vì sự thúc ép của cha cũng như lời đôn đốc của Thu Nguyệt và
Thu Vân nên lâu lâu chàng cũng phải nhận lời đi với Thủy cho giải tỏa bớt áp
lực từ nhiều phía.
Mặt khác, chàng vẫn hẹn hò với Quyên để cuộc tình có cơ hội thêm thăng hoa. Mỗi khi bên nhau, Quyên thường bảo chàng đệm đàn cho nàng cất giọng trầm buồn hát bản nhạc nàng thích nhất “If I give my heart to you” (của Jimmy Brewster với giọng ca Patti Page):l
If I give my heart to you
Will you handle it with care
Will you treat me tenderly
And in every way be fair
Những lúc đó, Bảo cũng ôm đàn hát lại với giọng ca tràn đầy âm hưởng tin yêu hy vọng:
Oh! Forever, I will love forever
While the mandolins are playing
Above the moon is saying
Its love, its love, its love is so splendid
(Tonight my love tonight-Paul Anka)
Rồi cả hai nhìn nhau đắm đuối để kết thúc bằng nụ hôn ngây ngất ngọt ngào.
Có những đêm ngồi bên nhau tại Vườn Hoa Lạc Hồng, gió đêm từ mặt sông Tiền Giang thổi nhẹ nhàng làm mái tóc thề Quyên lât phất bay dậy lên một mùi hương trinh nguyên dìu dịu thoảng đưa theo làn gió làm hồn Bảo ngất ngây. Chàng say mê nhìn đôi mắt long lanh tuyệt đẹp của người yêu mà thì thầm:
- Quyên ơi! Nếu em đếm được hết sao trên trời thì em sẽ thấy mất đi hai vì sao?
Quyên ngây thơ hỏi:
- Tại sao vậy anh?
- Vì hai vì sao đó đã lạc vào đôi mắt em rồi.
Quyên rung cảm nép mình vào Bảo trong tình yêu đong đầy.
Cây kim dấu mãi trong bọc cũng lòi nhất là trong thành phố nhỏ như Mỹ Tho. Cuộc tình Quyên Bảo sau bốn tháng êm đềm thơ mộng đã bị phát giác mà khổ thay, người tìm ra lại chính là…Thủy.
Số là một sáng chúa nhật đẹp trời, Bảo đưa Quyên qua Cồn Rồng ăn trái cây vườn. Giữa lúc nàng và chàng âu yếm ôm nhau dưới rặng vú sữa cao lớn rậm mát thì có một nhóm nữ sinh lối 10 cô mặc váy,áo đầm thời trang kéo nhau vào chính vườn trái cây mà Quyên Bảo đang ngồi. Bảo cũng không quan tâm cho tới khi có tiếng kêu giận dữ:
- Anh Bảo! Anh làm gì ở đây với cô bé nầy?
Tới chừng đó, Bảo mới giựt mình nhìn lên thì thấy…Thủy đang hầm hầm nhìn hai người trong khi Quyên luống cuống ngồi xích ra.
Bảo ú ớ trong miệng:
- Ủa Thủy! Em về hồi nào vậy?
Thủy chống nạnh hằn học:
- Anh phải trả lời câu hỏi của tôi, cô nầy là ai?
Bảo lúng túng:
- Đây là Quyên bạn anh. Anh…anh…
Thủy ngắt ngang:
- Thôi khỏi nói nhiều. Tôi đã bắt quả tang anh. Rồi anh sẽ biết tay tôi. Còn cô kia , cô có biết tôi là vợ chưa cưới của anh Bảo hôn? Cô định phỗng tay trên tôi hả? Đừng có hòng.
Bấy giờ, Quyên trở nên bình tỉnh trước thái độ hống hách cô gái xa lạ, nàng từ tốn trả lời:
- Thưa chị, tôi không biết chị là gì của anh Bảo vì tôi chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc chị. Tôi chỉ biết là anh ấy và tôi đang yêu nhau. Vậy thôi.
Thủy nổi giận đùng đùng:
- Đồ cái thứ giựt chồng người. Rồi cô chống mắt mà coi.
Nói xong, Thủy ngoắc đám bạn:
- Thôi đi tụi bây, đi qua vườn khác. rồi quày quả bước ra khỏi khu vườn sau khi ném một cái nhìn căm thù về
Quyên và Bảo.
Liền đó, Quyên nhỏ nhẹ hỏi Bảo:
- Chuyện thế nào? Anh nói thật em nghe đi anh.
Bảo trầm ngâm một lúc rồi ôn tồn nói :
- Sự thể đến thế nầy rồi thì anh không giấu em làm gì nữa. Quyên hãy bình tỉnh mà nghe anh nói đây. Cô ta tên là Thủy, chính là người mà ba anh muốn anh cưới làm vợ. Nhưng Quyên ơi! Anh thề là trên đời nầy anh chỉ yêu có mình em. Em là tất cả ý nghĩa sống đời anh. Không một trở lực nào ngăn cản được tình yêu chúng ta. Em đừng lo nghĩ gì hết ngoài việc yêu anh và hãy tin tưởng nơi anh.
Quyên rưng rưng nước mắt đáp lời:
- Anh yêu của em! Em đã biết trước cái khó khăn nầy khi yêu anh và bây giờ nó đã trở thành sự thật. Lẽ ra em phải khuyên anh nên lánh xa em để làm vui lòng bác trai cho gia đình êm ấm và có được người vợ môn đăng hộ đối. Nhưng Bảo ơi! Em đã yêu anh tới độ không thể nào xa anh được nữa. Vì vậy trước nghịch cảnh nầy, em chỉ biết trông mong và thuần phục nơi anh.
Nghe những lời chân tình thắm thiết của Quyên, Bảo thấy bồi hồi xúc động và yêu thương nàng hơn. Chàng ôm chặt nàng vào lòng và trấn an:
- Em hãy tin tưởng mạnh mẽ vào anh, vào tình yêu mãnh liệt của hai đứa mình. Thời buổi nầy đâu còn chuyện sắp đặt ép duyên nữa đâu em. Mình sẽ chiến thắng tất cả mà em.
Sau đó chàng đưa Quyên về rồi chạy xe về ngôi biệt thự mà chàng tin chắc là sóng gió đang chờ đợi. Chàng biết tính nóng nảy của Thủy nên nàng nhất định không để yên chuyện vừa rồi đâu. Tuy nhiên vì tình yêu Quyên, Bảo cũng dứt khoát là sẽ có thái độ quyết liệt. Thực vậy, vừa dựng chiếc vespa trước sân nhà, Bảo đã thoáng thấy Thủy đang ngồi trong phòng khách với ba chàng.
Chàng bình tỉnh bước vào chào ông Bình và Thủy. Thủy hầm hầm nhìn chàng còn ông Bình từ tốn nói :
- Con ngồi xuống đây ba có chuyện muốn nói với con
Chàng mở lời trước:
- Thưa ba con nghe đây
Ông Bình tằng hắng cất giọng:
- Thủy vừa nói với ba là thấy con tình tự với một cô gái nào đó ở bên vườn trái cây Cồn Rồng. Có đúng vậy không?
- Thưa ba, đúng là con có ngồi với một cô bạn.
- Thế cô ta là ai, tương quan với con thế nào, gia thế ra sao?
- Cô ta tên Quyên và là người yêu của con. Quyên mồ côi cha, còn mẹ của Quyên là dì Liên thư ký Tòa Hành Chánh
Đến đây thì Thủy không chịu nổi nữa nên khóc lớn lên và phân bua với ông Bình:
- Đó! Bác thấy chưa? Con nói có sai đâu! Con đó nó rù quến ảnh mà.
Ông Bình nhìn thẳng vào Bảo lớn tiếng:
Cái gì? Con nói cái gì? Con có điên không? Bộ con tưởng bác Quỳnh với Ba tính chuyện hôn nhân của con và Thủy là chuyện giỡn chơi chắc. Khi nghe Thủy kể lại, ba tưởng con yêu ai ghê gớm lắm. Ai mà dè…
Rôi ông ngưng ngang.Bảo trả lời cha một cách thật bình tỉnh:
- Thưa ba! Con cám ơn bác Quỳnh và ba có lòng tác hợp cho Thủy và con nhưng chắc ba cũng thừa biết là con không yêu Thủy và con cũng chưa bao giờ ngỏ lời yêu Thủy. Như vậy thì làm sao mà có hạnh phúc khi sống chung với nhau….Còn Quyên tuy gia thế không cao sang nhưng là người con gái có tư cách tự trọng, phúc hậu hiền lành.
Thủy liền xen vào:
- Anh nói cho em biết đi- Qu’a - t-elle quelques choses meilleur que moi-con đó nó hơn em chỗ nào mà anh yêu nó bỏ em.
Bảo ôn tồn:
- Đúng ra Quyên không hơn em cái gì hết, nàng chỉ hơn em đức tình dịu dàng phúc hậu và hi sinh chịu đựng. Đó chính là điểm khiến anh yêu Quyên. Còn về câu em nói anh vì yêu Quyên mà bỏ em thì xin lỗi em là anh chưa bao giờ tỏ tình với em, chưa hề gắn bó với em thì đâu thể nói là anh bỏ em được.
Thanh Thủy bèn quay sang cầu cứu ông Bình:
- Đó! Bác nghe ảnh nói chưa? Con phải làm sao đây bây giờ đây?
Tới nước nầy thì ông Bình biết là khó lay chuyển quyết định của Bảo nên ông ra tối hậu thư:
- Bảo à! Bây giờ ba cũng cho con biết quyết định tối hậu của ba là hoàn toàn không chấp nhậ̣n cô Quyên nào đó mà ba biết chắc không xứng đáng với con. Trước sau, ba chỉ xem Thanh Thủy là con dâu của ba. Còn một điều quan trọng nữa là nếu con còn tiếp tục qua lại với
Quyên thì con phải ra khỏi căn nhà nầy và con sẽ không được hưởng bất cứ tài sản nào của ba. Con nghe rõ chưa?
Bảo chán nản buồn rầu nói:
- Nếu ba quyết định dứt khoát như vầy thì con đành chịu thôi vì con không thể nào xa Quyên được. Con cũng xin thưa rõ với ba la tất cả nhũng gì ba cho con cũng đều không quan trọng bằng Quyên. Vậy con sẽ ra đi.
Ông Bình thật bất ngờ sửng sốt khi nghe thằng con cưng cương quyết chống đối âng trong khi Thu Nguyệt Thu Vân cùng khóc lóc năn nỉ Bảo hãy suy nghĩ lại nhưng chàng nói sẵn sàng nhận bất cứ điều kiện gì ông Bình đặt ra trừ việc phải chấm dứt với Quyên.
Ngày hôm sau, Bảo thu dọn đồ đạc lên xin ở tạm nhà Sơn một bạn thân chung lớp của chàng. Ba má Sơn vốn có cảm tình với Bảo vì tính tính hiền hòa phúc hậu và chân thật của chàng nên chấp thuận ngay. Vả lại chỉ còn một tháng nữa là thi Tú Tài 2 mà ông bà cũng muốn Bảo ở chung để chàng kèm Sơn học thi vì ông bà biết Bảo học giỏi còn Sơn thì không khá gì.
Bảo biết tương lai mình quyết định trong kỳ thi nầy nên việc gạo bài thi đối với chàng là tối quan trọng. Đồng thời, ngay trong ngày hôm đó, chàng hẹn gặp Quyên để báo tin đã ra khỏi nhà và sự thể đến nông nổi nầy nên chàng không thể giấu Quyên mà phải nói hết sự thật cho nàng hiểu là ông Bình buộc chàng phải xa Quyên mà cưới Thủy. Nghe xong,Quyên khóc ngất lên:
-Trời ơi! Anh Bảo! Vì em mà anh phải khốn khổ nông nổi thế nầy.
Em phải làm sao đây anh? Hay là anh nhận lời cưới chị Thủy đi anh. Chứ anh quen ăn sung mặc sướng rồi mà nay phải khổ cực thế nầy thì em làm sao chịu nổi. Anh ơi! Xa anh em đau lòng lắm nhưng thấy anh vất vả em càng đau hơn. Thôi thà để em chịu khổ một mình. Em sẵn sàng hy sinh. Nếu yêu em, anh hãy nghe lời em nha anh.
Bảo xúc động rưng rưng:
- Quyên nghe anh nói đây. Đời anh không có cái đau khổ nào bằng phải xa em. Anh sẽ vượt qua mọi trở lực để bảo vệ tình yêu mình.
Nghe lời em để cưới Thủy thì thà rằng anh chết còn hơn. Chỉ có điều là tương lai hai đứa mình sẽ quyết định vào kỳ thi sắp tới nên từ nay anh sẽ ít gặp em để tập trung học hành. Anh chỉ mong em đừng lo rầu gì cả vì em phải tin tưởng tuyệt đối là người yêu em có dư thừa khả năng chiến thắng tất cả. Tình trạng khó khăn nầy chỉ tạm thời mà thôi.
Từ đó, Quyên và Bảo ít gặp nhau nhưng tội nghiệp nàng thỉnh thoảng lo nấu ăn những món mà Bảo thích như là cơm tấm bì, ca ry gà, bò xào sả...mang lên cho chàng. Mỗi lần tới, nàng chỉ thăm hỏi vài câu và khuyến khích tinh thần Bảo rồi ra về để chàng có nhiều thì giờ luyện bài. Sự ân cần chăm lo săn sóc của Quyên làm Sơn cũng ca ngợi nàng và đùa:
- Mầy bỏ nhà ra đi mà có được người vợ xinh đẹp giỏi dang săn sóc tận tình như Quyên thì ... bỏ nhà là phải lắm. Gặp tao, tao cũng bỏ nhà như vậy.
Rồi ngày thi Tú Tài 2 cũng tới. Chẳng bỏ công dồi mài kinh sử, Bảo đậu hạng Bình còn Sơn nhờ Bảo dẫn dắt nên cũng đã đậu được hạng Thứ.
Sau đó, Bảo chạy thẳng lên Tổng Nha Trung Tiểu Học ở Sài Gòn nạp đơn xin dạy giờ. Chàng nhờ Sơn dẫn vào gặp ông Lê Công Đàng chánh sở nhân viên và cũng là cậu ruột của Sơn để xin giúp đở. Ông Đàng nghe lời giới thiệu của thằng cháu nói Bảo học giỏi nhất nhì trường lại thêm cái chứng chỉ Tú Tài 2 hạng Bình như một bảo đảm, vả lại Bảo là bạn thân của Sơn và từng giúp Sơn luyện thi nên ông liền nhận cho Bảo làm giáo sư Toán dạy giờ lớp Đệ Nhất Cấp 80$/giờ tại trường trung học Nguyễn Đình Chiểu nhưng phải chờ tựu trường mới bắt đầu.
Trong thời gian nầy, Bảo xin dạy thêm ở mấy trường trung học tư thục Trúc Giang, Vĩnh Tường, Rạng Đông tổng cộng được 10 tiếng/tuần cũng tạm đủ sống. Và nhờ cách giảng dạy của chàng rõ ràng dễ hiểu nên học sinh ghi tên theo học rất đông nên cuộc sống chàng cũng dễ thở.
Chàng thuê một căn phòng ở biệt thự bác sĩ Nguyễn công Bá trên đường Lê Lợi với giá 200$/tháng. Bảo cũng tới gặp bà Liên nói thiệt hết hoàn cảnh trái ngang của mình và Quyên để cầu xin sự rộng lượng cảm thông của bà. Quyên cũng khóc nói với mẹ là nàng chỉ yêu có một mình Bảo và van xin bà thương cả hai. Thấy hai đứa nhỏ yêu nhau chân tình một cácu đau khô thương tâm tới độ đã hy sinh tất cả để có nhau, bà Liên xúc động mủi lòng nên bà chấp nhận hoàn cảnh trái ngang nầy, bà không nở xô hai đứa vào chân tường, “ít ra phải có một phía mở rộng vòng tay với chúng nó chứ ai cũng chẳng lẽ bỏ mặc chúng thì làm sao mà chúng sống!”. Vả lại bà vốn biết Bảo là cậu học trò thông minh xuất chúng và đầy lòng nhân ái thì những khó khăn nầy chỉ là tạm thời mà thôi. Bảo dự đinh sau khi dạy giờ tại Nguyễn Đình Chiểu một thời gian, chàng sẽ xin đổi lên dạy tại Sài Gòn để ghi danh học luật với mục đích trở thành luật sư.
Bà Liên cũng bảo Bảo tới nhà ăn cơm thay vì phải cơm hàng cháo chợ không tốt cho sức khỏe. Bảo mừng rở cám ơn bà với tình yêu bao la và kín đáo đưa Quyên 1.000$ để nàng trao lại cho bà Liên như là phần phụ giúp thêm tiền chợ của chàng và...Quyên mỗi tháng.
Chàng cười đùa nói:
- Anh còn nghèo nên số tiền nhỏ nầy xem như là phần đóng góp của anh và vợ anh cho má vợ để chi phí trong nhà.
Quyên vui vẻ đáp:
- Anh khôn thí mồ luôn. Chưa gì đã xem người ta là vợ rồi hả? Còn khuya.
- Anh khôn thí mồ luôn. Chưa gì đã xem người ta là vợ rồi hả? Còn khuya.
Khi Quyên trao 1.000$, bà Liên không nhận mà nói với Bảo:
- Con mới đi dạy đâu có tiền. Vả lại còn phải dành dụm lo nhiều chuyện khác nữa. Dì không nhận đâu.
Bảo năn nỉ:
- Con cũng có dư tiền hằng tháng rồi. Con mong Dì nhận giùm như một đóng góp nhỏ của con ...và của cả em Quyên, xin Dì xem con cũng như trong gia đình thì con vui mừng lắm.
Bà Liên thấy thằng rể tương lai ăn nói chí tình dễ thương như vậy nên cực chẳng đã phải nhận tiền như một sự lo lắng ban đầu của nó với gia đình...vợ.
Kể từ đó, mặc dầu cuộc sống không khá giả mấy nhưng tình yêu Bảo Quyên đã thực sự lên hương và chàng với nàng càng thêm khắng khít nhau hơn..
Quyên cũng đã đậu Tú Tài 1, nàng có ý định thi vào trường Sư Phạm Vĩnh Long để sớm ra làm giáo học bổ túc cho Bảo nghỉ dạy mà tập trung việc học Đại Học để cuộc sống lứa đôi sau nầy có tương lai hơn nhưng Bảo không chịu, chàng nói:
- Anh mới vừa hưởng hạnh phúc với em có mấy tháng thì em định bỏ anh đi xa sao? Nếu muốn hy sinh cho anh thì chờ thời gian nữa đi. Hơn nữa dù gì em cũng cố lấy cho được bằng Tú Tài 2 rồi tính sau.
Quyên cúi đầu nói câu an phận cố hữu:
- Em thực sự muốn đở đần gánh nặng để anh an tâm tiếp tực việc học nhưng anh đã nói vậy thì thôi. Anh tính sao cũng được.
Tình trạng ra riêng của Bảo kéo dài được 6 tháng và cũng là 6 tháng chàng và Quyên ngụp lặn trong hạnh phúc triền miên tuy có chút xót xa.
Nói về ông Bình từ khi Bảo bỏ nhà ra đi thì ông buồn lắm. Gia tài có một thằng con trai ông luôn thương yêu chăm sóc mà nó cãi lời ông như vậy làm ông rất đau lòng. Thu Nguyệt bây giờ đã lên học dược ở Sài Gòn nhưng thỉnh thoảng nàng về chơi, ông Bình thường bảo nàng tới thăm xem thử coi Bảo sống ra làm sao. Mỗi lần như vậy,Thu Nguyệt thường cho thêm tiền em nhưng Bảo ít khi nhận.
Một hôm đang ngồi ăn kem Duyên Thắm với Bảo thì Quyên bỗng cảm thấy đau bụng run rẩy oặn người, đau tới đổ mồ hôi hột. Bảo hoảng hốt chở nàng tới thẳng bệnh viện sau khi cấp tốc thử máu và chụp quang tuyến, nhà thương phát giác ra một khối u trong bao tử nàng. Bác sĩ vội lấy biopsy một mẫu thịt nhỏ từ bao tử Quyên để xét nghiệm rồi cho nàng về, hẹn năm ngày sau trở lại để biết kết quả. Quyên mặt mày xanh mét và mệt mỏi trông thấy.
Bảo lo âu dìu nàng đi ra rồi đưa nàng về tận nhà nhưng vẫn giấu bà Liên vì sợ bà lo.
Những ngày kế tiếp Bảo và Quyên sống trong tâm trạng lo âu buồn rầu không biết khối u lành dữ ra sao. Bảo tới nhà Quyên mỗi ngày để săn sóc trấn an nàng mặc dù cõi lòng chàng cũng tan nát rối bời.
Thời gian năm ngày đã tới, Bảo lo âu chở Quyên vào nhà thương để xem kết quả. Trên đường đi chàng luôn cầu nguyện ơn trên phò hộ cho nàng.
Ngồi ở phòng đợi, Bảo cầm tay Quyên siết nhẹ như muốn truyền hơi ấm niềm tin cho nàng. Rồi thì trong giây phút quan trọng, vị bác sĩ ngậm ngùi báo tin Quyên đã bị chứng bại huyết hay là ung thư máu nhưng ông cũng mang nguồn hi vọng tới đôi nhân trẻ là bệnh Uyên phát giác sớm nên có thể chửa khỏi. Ông đề nghị Bảo đưa ngay Quyên lên Viện Quốc Gia Ung Thư Sài Gòn càng sớm càng tốt để chửa trị và đưa toàn bộ hồ sơ bệnh lý và giấy giới thiệu lên Viện Ung Thư cho Bảo cất giữ.
Tin sét đánh ngang mày và chết người nầy làm Quyên xây xẩm mặt mày muốn ngất xỉu luôn, nàng tưởng chừng như cả vũ trụ quay cuồng sụp đổ trong khi Bảo run rẩy tay chân, hơi thở đứt đoạn. Chàng luống cuống ôm chặt lấy Quyên như sợ nàng tan loãng thành mây khói trong giây phút đó.
Lòng dạ rối bời, Bảo đau khổ nói với Quyên:
-Em hãy bình tỉnh nha Quyên. Y học bây giờ tiến bộ lắm. Bác sĩ nói như vậy thì em sắp xếp để ngày mốt anh đưa em lên Sài Gòn chửa bệnh. Bây giờ thì khoan cho Má biết nha em.
Liên vừa khóc vừa nói:
- Em bây giờ bối rối lắm. Anh tính thế nào cho em cũng được. Tất cả chỉ trông cậy nơi anh thôi.
Nàng tiếp theo đau đớn nghẹn lời:
-Bảo ơi! Em xin lỗi đã yêu anh để mang tới cho anh những buồn khổ hôm nay.
Bảo vuốt nhẹ mái tóc người yêu:
-Em ơi! Tình yêu có nghĩa là không bao giờ nói câu hối tiếc
Tới ngày đi, Bảo phải nói dối với bà Liên là đưa Quyên đi cắm trại với các giáo sư trong trường, chàng dậy sớm tới rước Quyên ra xe lô Minh Chánh lên Sài Gòn. Viện Quốc Gia Ung Thư nằm trên góc đường Bà Huyện Thanh Quan- Kỳ Đồng là một bệnh viện chuyên định bệnh, chẩn bịnh và trị bênh ung thư.
Quyên Bảo tới nơi lúc 10:00 giờ sáng, chờ tới 11:30 thì được y tá thu nhận hồ sơ bệnh lý của Quyên rồi cho đi thử máu làm hồ sơ Viện. Sau đó cả hai chờ tới 1:00 giờ trưa gặp bác sĩ Quý giám đốc Viện, bác sĩ cho biết đã xem toàn bộ hồ sơ định bệnh của Quyên và cho biết Quyên bị bệnh bại huyết (leucémie) mới giai đoạn một nên có thể chửa trị được bằng cách cấy tủy sống nhưng phải càng sớm càng tốt không nên để lâu mà nguy hiểm lắm.
Ông còn cho biết là những biện pháp trị liệu phổ thông bấy giờ như dược trị, xạ trị, hóa trị đều không mang lại kết quả. Chỉ có ghép tủy mà thôi. Nhưng có điều khó khăn là Việt Nam không có ngân hàng tủy để tìm tủy thích hợp cho Quyên. Thế nên phải mua từ ngoại quốc rất tốn kém. Bảo hỏi ngay chi phí thì bác sĩ Quý nói … 300.000$ (lương của một giáo viên có 3.000$) Đây là một số tiền lớn ngoài sức tưởng tượng của Quyên Bảo.
Trong một phút rối loạn kinh hoàng, Quyên quỳ xuống chân bác sĩ Quý nghẹn ngào:
- Bác sĩ ơi xin hãy cứu con, con chưa muốn chết. Con không muốn bỏ anh Bảo của con.
Bác sĩ Quý bồi hồi:
- Tôi rất muốn cứu cháu vì đó là thiên chức của tôi. Nhưng ở hoàn cảnh nầy, tôi không biết làm gì hơn được.
Đôi tình nhân ra về trong nỗi lo âu buồn rầu. Ngồi trên xe, cả hai yên lặng theo đuổi ý nghĩ riêng về một tương lai không sáng lạng chút nào.
Số tiền 300.000 không phải dễ kiếm vào thời bấy giờ Nhất là lúc nầy lương dạy giờ của Bảo có ba bốn ngàn/tháng thì tình trạng càng khó khăn hơn. Cuộc đời sao lắm trớ trêu để trong họa có phúc trong phúc có họa. Từ lúc Quyên Bảo hiểu được lòng nhau rôi yêu nhau tha thiết thì cả hai cùng nghĩ rằng đó là hạnh phúc tuyệt vời mà tạo hóa ban cho, nhưng ai nào ngờ hôm nay tai họa lại tới cho Quyên mà cũng là cho Bảo. Hình như theo quy luật bất toàn trong cõi đời phù du vô thường nầy khi người ta đạt được một cái gì tuyệt đỉnh thì phải mất đi một thứ khác có khi quý báu hơn. Thân phận con người thật bé nhỏ mong manh mà tất cả đều do định mệnh an bài.
Cả mấy đêm liền, Bảo mất ăn mất ngủ, tâm trí rối bời vì không biết lấy đâu ra tiền để chạy chửa cho Quyên. Nhất là khi nhớ tới lời bác sĩ Quý là để lâu nguy hiểm làm chàng càng rối trí thêm lên. Chàng van vái trời phật và mẹ chàng có linh thiêng phù hộ cho Quyên sớm tai qua nạn khỏi. Sau một tuần lễ lo rầu, Bảo hốc hác phờ phạc thấy rõ.
Trong đó Quyên cũng buồn khổ không kém. Nàng kiếm cớ nghỉ bệnh ở nhà luôn, vóc liễu hao gầy. Bà Liên lo lắng cuống quýt hỏi nàng:
-Liên! Con sao vậy? Để má đưa con gặp bác sĩ On nha. Để lâu quá không tốt đâu con.
Quyên thối thoát rồi cố giữ nét tươi tỉnh để mẹ khỏi nghi ngờ. Lúc đó, Bảo mặc dù lo rầu nhưng vẫn cố an ủi động viên tinh thần Quyên mỗi khi chàng tới nhà bà Liên ăn cơm.
Bà Liên đã thấy Quyên ốm yếu xanh xao nay lại thấy nét phờ phạc rủ rượi của Bảo nên lo lắng hỏi:
- Trời ơ! Sao hai con đứa nào cũng bệnh hoạn bèo nhèo quá vậy? Có chuyện gì hôn nói cho má biết đi.
Sợ mẹ buồn nên cả hai chối bay bảy và phải gắng gượng tươi cười cho có chút thần sắc.
Một tuần lễ hãi hùng đau khổ đi qua. Sau khi nghĩ nát óc mà vẫn không tìm ra phương cách chạy tiền chửa trị cho Quyên, Bảo đánh liều về gặp cha. Ông Bình trong lòng rất vui khi con về mặc dù bên ngoài vẫn ra vẻ lạnh lùng theo bản tính. Nhìn thấy dáng gầy mòn bơ phờ của con, ông thấy lòng đau như cắt. Không ngờ trong hơn nửa năm xa nhà mà cái nét thư sinh đẹp trai tươi sáng của con trai ông đã bị những ưu tư dằn vật khổ đau làm biến mất để nhường chỗ cho vẻ phong sương khắc khoải u buồn. Trời! Đứa con mà ông thương yêu lo lắng đã bỏ nhà ra đi để mang tấm thân xơ xác như vậy hay sao? “Con trai ơi! Sao con tự làm khổ thân con như vậy hả?”
Bảo ngập ngừng mở lời trước:
- Thưa Ba! Trước hết xin ba tha tội bất hiếu của con đã bỏ nhà ra đi.
Hôm nay, con trở lại đây để khẩn cầu ba giúp con một việc, Tố Quyên bị bệnh bại huyết cần số tiền 300.000 $ để ghép tủy. Ba có thể giúp con được không?
Ông Bình hơi lặng người khi nghe tin dữ nầy. Ông biết chắc rằng ông phải giúp Bảo số tiền con trai mình cần, nhưng đồng thời lúc đó ông nhớ tới lời hứa tác thành cho Bảo Thủy với ông bạn Quỳnh. Ông cảm thấy đặt vấn đề lúc bấy giờ là tàn nhẫn nhưng vốn là con người thiết thực hơn là cảm tính, vả lại ông tự trấn an là việc nầy ông làm cũng là vì lo hạnh phúc tương lai con trai ông. Nghĩ vậy nên ông trả lời Bảo:
- Trước khi trả lời con, ba muốn con biết rằng ba thương con trên tất cả. Vậy ba sẵn sàng giúp cho cháu Quyên 300.000$hay nhiều hơn thế nữa để chửa bệnh. Nhưng con cũng phải giúp lại ba dứt khoát với Quyên mà kết hôn với Thủy.
Bảo nghe cổ họng khô quánh và đắng cả miệng. Chàng chán nản buông câu hỏi:
- Không có điều kiện nào khác hả ba?
Ông Quỳnh không dám nhìn thẳng vào con mà quay mặt đi chỗ khác trả lời:
- Chỉ có vậy thôi con à!
Bảo uể oải đứng lên chào ông Bảo ra về sau khi nói câu dư thừa:
- Ba cho con suy nghĩ lại rồi sẽ trả lời ba sau.
Bảo về tới nhà với tâm trạng thẩn thờ ngơ ngẩn với bao ý nghĩ ngổn ngang. Suốt đêm đó chàng trằn trọc không ngủ, trí óc rối bời để giải bài toán thật nhức đầu mà cha chàng đặt ra. Nếu vì tình yêu Quyên mà không chịu lìa xa nàng thì nàng phải chịu chết có nghĩa là chàng mất người yêu. Còn nếu nhận lời ba chàng để cưới Thủy thì chàng cứu được sinh mạng Quyên nhưng đành đánh mất tình yêu nàng, điều nầy thì cả Quyên và chàng sẽ đau khổ vô cùng vô tận. Mất người yêu và mất tình yêu, chàng phải chọn cái nào đây.
Đàng nào thì cả hai tâm hồn đang yêu nhau tha thiết sẽ cũng sống dở chết dở. Chàng kêu thầm: “Quyên ơi! Sao tình yêu mình khốn khổ cùng đường thế hở em?”
Hai ngày sau, Thu Nguyệt tới tìm Bảo, nàng ôm em rồi hai chị em cùng khóc với niềm cảm thông chia sẻ một nổi đau bất tận. Một lúc sau, Thu Nguyệt nói với Bảo: “Theo chị thấy ưu tiên số một hiện giờ là em hãy cứu lấy sinh mạng của Tố Quyên trước đã rồi thì tới đâu hay tới đó đi Bảo”
Bảo trong lúc bị bế tắt nên thấy lời khuyện của chị mình phần nào thiết thực. Chàng liền trở lại gặp ông Bình và nghẹn ngào nói với cõi lòng tan nát:
- Thưa ba, con xin bằng lòng cưới Thủy để cứu mạng sống Quyên.
Nói được xong câu nói nặng ngàn cân đó, Bảo ngậm ngùi rơi lệ mà tưởng như chàng đã ký bản án tử hình cho chính mình và cho cả người yêu.
“ Quyên ơi! Anh đã phụ em rồi. Xin em hãy tha thứ cho anh, ngàn lần tha thứ cho anh nghe em!”
Ông Bình nghe con nhận lời thì mừng rỡ và như sợ con trai đổi ý ông nói 3 ngày nữa sẽ bảo Thu Nguyệt mang tiền cùng với Bảo đưa Tố Quyên lên Sài Gòn chửa bệnh.
Bảo lảo đảo bước ra khỏi căn biệt thự nơi mà nơi mà chàng đã sinh ra và lớn lên mà bây giờ sao nghe quá xa lạ hững hờ.
Đời người ai cũng có những giây phút quyết liệt để có những quyết định quan trọng ảnh hưởng lớn lao chẳng những đến cuộc đời mình mà còn cho người thân yêu, Bảo vừa trải qua giây phút quyết liệt đó và chàng cũng đã có quyết định quan trọng nhưng không biết là đúng hay sai, hay hay dở.
Tất cả chỉ do định mệnh mà thôi.
Sự thể đã như thế nầy, Bảo đành phải tới thẳng nhà Quyên để nói dối với nàng biết là chàng đã mượn được tiền chửa bệnh cho nàng. Nghe tin có tiền để trị bệnh, Quyên mừng rỡ vì như vậy, nàng sẽ không bỏ Bảo khi cuộc tình đang độ nồng nàn, nhưng nàng cũng thắc mắc:
- Anh mượn tiền ai vậy anh? Rồi chừng nào trả cho người ta?
Bảo cúi đầu nói dối người yêu:
- Anh mượn cô Phượng. Trong gia đình với nhau nên chừng nào trả cũng được.
Sau đó Bảo Quyên bàn tính với nhau là phải cho bà Liên biết hết sự thật.
Chàng và nàng mời bà Liên ngồi ở phòng khách rồi cùng nhau quỳ xuống và Liên run run giọng:
- Thưa má! Con vô cùng cám ơn má đã nuôi nấng dạy dỗ và cho con ăn học nên người từ lúc ba mất tới nay. Công ơn trời biển nầy con chưa đền đáp được dù trong muôn một thì má ơi! Ngày nay con...
Nói tới đây thì Quyên quá đau thương kích động nên gập người xuống khóc ngất đi, Bảo phải ôm Quyên vổ về:
- Em hãy bình tỉnh mà nói cho má biết đi em.
Đến nước nầy thì bà Liên linh cảm chuyện chẳng lành, mặt bà xanh ngắt, giọng nói đứt quãng:
- Cái gì ?Cái gì vậy Quyên? Con định nói chuyện gì với mà vậy con?
Quyên lả người trong vòng tay Bảo tức tửi nói:
- Má ơi! Con...con...bị...bị...bịnh bại huyết rồi má ơi!
Nghe tới đây bà Liên như ngất xỉu, bà khóc to lên:
- Trời ơi! Quyên ơi! Quyên! Con bị cái bệnh ngặt nghèo nầy từ bao giờ vậy con ơi! ?
- Từ hơn tháng nay rồi mẹ.
Bà Liên kể lể mùi mẩn:
- Trời ơi! Ngó xuống mà coi. Đứa con duy nhất mà tôi yêu thương hơn cả mạng sống mình nay nó lâm bệnh ngặt nghèo vậy mà tôi không hay biết gì và cũng khộng làm gì được. Có người mẹ nào khốn khổ hơn tôi hôn nè trời.
Uyên lặng người đau đớn nên Bảo phải ôn tồn giải thích:
- Thưa má! Lúc đầu tụi con tưởng là bệnh tầm thường nên định chạy chữa một thời gian nhưng tới lúc phát giác ra căn bệnh chết người như vậy tụi con chưa dám cho má hay sợ má lo rầu quá mà sinh bệnh thì thêm khổ. Cho tới hôm nay sự thể đã tác tệ như vậy nên tụi con đành phải thưa thiệt cùng má.
Bà Liên vẫn nức nở hỏi:
- Trời cao ngó xuống mà coi, người mẹ như tôi phải làm sao để cứu con tôi nè trời. Nếu có linh thiêng xin Trời hãy để cho chết thế con gái tôi.
Bảo lên tiếng an ủi bà Liên:
- Má hãy an tâm. Tụi con đã có cách giải quyết hết rồi.
Nghe vậy bà Liên lóe lên tia hy vọng:
- Vậy bây giờ hai con tính chạy chữa ra sao?
Bảo tự tin nói :
-Má đừng lo. Mốt nầy chị con và con sẽ đưa em Quyên lên Viện Ung Thư chữa trị bằng phương pháp cấy tủy. Chắc chắn Tố Quyên sẽ khỏi bịnh.
Bà Liên hỏi tiếp:
- Má nghe nói tốn tiền nhiều lắm hả con?
Bảo hăng hái trả lời:
- Tốn thì có tốn thiệt. Nhưng con đã lo hết rồi. Xin má đừng bận tâm.
Yên lặng một lúc như để gậm nhấm cơn đau, bà Liên nói tiếp:
Yên lặng một lúc như để gậm nhấm cơn đau, bà Liên nói tiếp:
- Vậy mốt nầy má xin nghỉ để đi với tụi con nha.
Bảo mừng rỡ nói :
- Nếu má đi được thì rất tốt để động viên an ủi Quyên trong giờ phút hụt hẩng nầy.
Thế là tới ngày hẹn, Thu Nguyệt bao luôn chiếc xe lô Minh Chánh để chở tất cả bốn người lên Sài Gòn.
Sau khi làm xong thủ tục nhập viện và kế toán, Viện Ung Thư cho Tố Quyên nằm phòng hạng nhất để chờ đặt mua khẩn cấp từ Nhật thứ tủy trùng hợp với Quyên. Trong suốt thời gian đợi chờ nầy, bà Liên và Bảo thay phiên nhau túc trực bên cạnh Quyên để yên ủi săn sóc nàng. Ba ngày sau ống tủy được chở tới theo hệ thống chuyển hàng đặc biệt và bác sĩ Quý xúc tiến ngay cuộc giải phẩu ghép tủy kéo dàì trong 3 tiếng đồng hồ và hoàn toàn thành công. Tuy nhiên viện ung thư cũng giữ Quyên lại thêm một tuần nữa để xem tủy mới có phản ứng gì không hay nói rõ có thích hợp với cơ thể Quyên không?
Trong thời gian nầy, Bảo khuyên bà Liên nên về Mỹ Tho để đi làm trở lại vì nghỉ lâu không tiện, để mình chàng ở lại trông nom Quyên là được rồi.
Tình trạng sức khỏe Quyên càng ngày càng khá hơn. Nhìn Quyên bắt đầu tươi tỉnh hồng hào, Bảo mừng lắm nhưng tự đáy lòng chàng thấy nhói đau vì phút giây vĩnh biệt cũng đã gần kề. Nhiều lúc nhìn Quyên ngủ say hiền hòa thánh thiện, Bảo không cầm được nước mắt: “Quyên ơi! Anh sắp làm khổ em đây, anh sắp phụ tình em rồi Quyên ơi!”.
Bảo cứ bâng khuâng trăn trở là không biết lúc nào sẽ nói với Quyên sự thực nát lòng đau đớn nầy và không biết Quyên có chịu nổi không? Có lúc chàng định làm lì nuốt lời hứa rồi cùng Quyên bỏ đi thật xa nhưng vốn là người có tư cách và tự trọng, Bảo đành chịu thôi.
Lúc nầy, chàng muốn tận dụng những giờ phút quý báu phù du còn sót lại ở bên Quyên, chàng không muốn rời xa nàng dù chỉ một giây vì chàng biết rằng đây là những giờ phút thiêng liêng cuối cùng họ còn có nhau.
Chàng nhìn nàng say đắm mê man như muốn cuốn hút hết hình ảnh yêu kiều thánh thiện của người yêu vào tận tâm khảm trước khi mất đi.
Sau cùng rồi Quyên cũng được xuất viện với tình trạng sức khỏe tốt.
Nàng ôm lấy Bảo mà nói: “Bảo ơi! Anh là người yêu tuyệt vời nhất và cũng là đại ân nhân cứu sống đời em. Em không biết lấy gì tạ ơn anh ngoài việc hứa với anh, em sẽ là người vợ thương yêu săn sóc và luôn vâng lời anh suốt cả đời nghe anh”
Bảo nghe người yêu nói lời chí tình chân thật đáng yêu như vậy mà như chết điếng với cõi lòng tan nát từng mảnh vụn. Trời ơi ! Sao đời mình, đời Uuên lại đau khổ cùng cực thế nầy?
Trong lúc đó, ông Bình hối thúc chàng trả căn phòng mướn để về nhà ở vì chàng đã hứa với ông là chấm dứt liên lạc với Tố Quyên và chuẩn bị cưới
Thanh Thủy. Bảo phải xin với cha cho một tuần lễ nữa khi đáo hạn mướn căn phòng thì chàng sẽ trở về. Trong tuần lễ phù du cuối cùng đó, Bảo đến nhà Quyên thường xuyên hơn vì chàng biết giờ chia tay nát lòng đã gần kề. Trong lúc đau khổ tận cùng đó, Bảo ước phải chi thời gian ngừng lại ở giây phút Quyên cùng bạn tới lớp chàng bán báo rồi gặp chàng.
Trong ngày cuối cùng phải giao trả căn phòng để về nhà, Bảo rủ Quyên vào chùa Vĩnh Tràng là nơi thanh vắng trầm mặc để chàng có thể tạ tội “phụ bạc” với người yêu dấu. Hai người ngồi bên nhau tại một góc chùa tỉnh mịch. Bảo cầm tay Quyên nhìn thẳng vào mắt nàng rồi hít một hơi thở dài như để tìm nghị lực rồi bắt đầu:
- Quyên ơi! Quyên của anh ơi! Trước hết anh xin lập lại điệp khúc là anh yêu em nhất trên đời nầy. Cả đời anh cho tới lúc nhắm mắt xuôi tay, anh cũng chỉ yêu có mình em thôi.
Quyên linh cảm có chuyện chẳng lành, nàng thấy lạnh cả người và toàn thân run run. Nàng hỏi trong hốt hoảng lo âu:
- Anh! Có chuyện gì vậy anh? Anh làm em sợ quá anh ơi! Hãy luôn luôn che chở em nha anh.
Tới đây thì Bảo không đè nén được nổi đau thương xúc động, chàng ngập ngừng nói trong nước mắt lưng tròng :
- Quyên yêu dấu nhất đời của anh! Cuộc tình chúng ta đến đây phải kết thúc rồi em ơi! Anh sẽ phải xa em mà lấy Thủy...
Quyên há hốc miệng kinh hoàng, tim nàng gần như ngừng đập, nàng không tin những gì mình vừa nghe Bảo nói. Nàng thở không ra hơi miệng mấp máy:
- Cái gì ? Anh vừa nói cái gì vậy anh Bảo? Anh bỏ em đi cưới Thủy. Tại sao vậy anh? Đầu đuôi câu chuyện như thế nào để ra cớ sự như vậy anh.
Bảo thuật hết câu chuyện tới gặp ông Bình để nhờ ông ra tay cứu mạng Quyên và cả những điều kiện ông đưa. Và sau cùng chàng phải hi sinh tình yêu để người yêu được sống sót.
Quyên lặng người trong đau đớn. Cổ họng khô đắng, mắt như đứng tròng.
Nàng tưởng chừng như cả một vũ trụ quay cuồng sụp đổ để chôn vùi thân xác nàng, chừng như nguyên cả mặt trời nổ tung trong buồng tim nàng. Cả đời nàng không bao giờ nghĩ có ngày nàng sẽ mất Bảo. Vì mất Bảo thì xem như đời nàng đã hoàn toàn kết thúc trong đau thương chất ngất. Nàng nói trong tức tửi bi ai qua màn lệ tràn ngập ánh mắt:
- Bảo ơi! Anh cứu sống em làm chi rồi để cho em đau khổ tận cùng như thế nầy. Em đâu có muốn sống để mà mất anh đâu. Rồi làm sao em chịu nổi đây anh. Thà anh đừng chạy chửa cho em cứ để em chết trong tình yêu anh mà em thấy nhẹ nhàng hơn chớ anh cứu em kiểu nầy thì còn hơn mười lần giết chết em . Trời ơi! Sao tôi khổ đến thế nầy hở trời! Tôi muốn chết ngay bây giờ đây.
Giọng Bảo chùn xuống trong đau đớn:
- Em ơi! Trời cao đã mang điều bất hạnh tàn nhẫn và tệ hại nhất đến cho tình yêu chúng ta. Anh chỉ van xin ở em một sự rộng lượng tha thứ cho anh. Anh không xứng đáng với em. Anh chỉ là một người vô ích. Vô ích cho bản thân và cho người anh yêu. Tình yêu là những gì thiêng liêng cao quý nhất mà anh không giữ được thì đời anh còn làm nên được việc gì nữa. Xin em hãy xem như anh đã chết rồi. Nếu có chuyện luân hồi thì chắc chắn kiếp sau mình cũng sẽ là đôi uyên ương gắn bó như chim liền cánh cây liền cành. Anh ngàn lần xin lỗi em. Xin em rộng lòng tha thứ anh nha em.
Quyên vụt đứng dậy quay đầu chạy thẳng ra khỏi chùa mà Bảo không không có can đảm đuổi theo, chàng chỉ đứng yên như trời trồng với đôi mắt đầm đìa giọt lệ.
Sau đó cho dù tiếc thương lưu luyến thế mấy đi nữa, Bảo-Quyên cũng phải đau đớn vĩnh biệt nhau, và đó là lần vĩnh biệt ngàn đời. Một sự chia tay trong nước mắt đắng cay…
Tố Quyên ơi! Nếu ngày xưa hai vì sao lạc rơi vào mắt em có nghĩa là anh vẫn còn hai vì sao lạc đó nhưng bây giờ tuy hai đứa tuy gần nhưng rất xa vì anh đã thực sự mất em và mất luôn cả hai vì sao lạc. Vì em ơi! Định mệnh đã tàn nhẫn tước quyền lựa chọn cho đời mình.
Hai tháng sau đó, một đám cưới đã diễn ra hết sức đơn giản tại tư gia ông trưởng ty Trước Bạ. Đám cưới của Phan Quốc Bảo và Nguyễn thị Thanh Thủy. Chỉ có sự hiện diện của hai họ theo ý định cương quyết của chú rể vì chàng không muốn làm đau lòng một người, mặc dù cả hai gia đình đều muốn tổ chức rình rang cho đúng nghĩa môn đăng hộ đối của giai cấp giàu sang quý tộc.
Và cũng kể từ đó, tại Quan Âm Tu Viện ở Bình Đức, ngoại ô thành phố Mỹ Tho có thêm một ni cô trẻ đẹp với đôi mắt buồn vời vợi mới quy y. Đó là cô nữ sinh Dương thị Tố Quyên giờ đã nương tựa cửa thiền với cái tên là ni cô Diệu Đức. Và mãi về sau đó, sư cô trụ trì vẫn không biết tại sao ni cô Diệu Đức lại lánh bụi hồng trần.
Rồi 10 năm sau.
Vào một sáng chúa nhật, vợ chồng ông Phó Quận Châu Thành Mỹ Tho lái xe chở hai đứa con lên thăm Quan Âm Tu Viện Bình Đức. Trong khi người vợ tên Thanh Thủy, một Phật tử thuần thành ngồi nói chuyện với sư cô trụ trì thì người chồng tên Quốc Bảo dẫn hai con đi xem cảnh trí chung quanh chùa. Đi với cha một lúc hai thằng con trai chạy đi chơi riêng để Bảo lần bước tới hậu liêu thì chàng bỗng bàng hoàng xúc động khi nhìn thấy ni cô Diệu Đức đang ngồi lặt rau lang để chuẩn bị cơm cho các ni sư độ ngọ. Mặc dù biết trước là ni cô Diệu Đức tu ở đây nhưng sao chàng vẫn thấy lòng oặn đau và tràn ngập những xao xuyến ngậm ngùi. “Quyên ơi ! Em ở trước mắt anh mà sao thật quá xa xôi diệu vợi”. Cố nén nỗi đau đớn bàng hoàng, Bảo nhẹ bước tới gần thì ni cô nghe tiếng động vội ngẩng đầu lên thấy chàng thì mặt trở nên tái xanh, tay chân run rẩy trong khi Bảo nói nhanh như sợ không còn dịp để nói:
Vào một sáng chúa nhật, vợ chồng ông Phó Quận Châu Thành Mỹ Tho lái xe chở hai đứa con lên thăm Quan Âm Tu Viện Bình Đức. Trong khi người vợ tên Thanh Thủy, một Phật tử thuần thành ngồi nói chuyện với sư cô trụ trì thì người chồng tên Quốc Bảo dẫn hai con đi xem cảnh trí chung quanh chùa. Đi với cha một lúc hai thằng con trai chạy đi chơi riêng để Bảo lần bước tới hậu liêu thì chàng bỗng bàng hoàng xúc động khi nhìn thấy ni cô Diệu Đức đang ngồi lặt rau lang để chuẩn bị cơm cho các ni sư độ ngọ. Mặc dù biết trước là ni cô Diệu Đức tu ở đây nhưng sao chàng vẫn thấy lòng oặn đau và tràn ngập những xao xuyến ngậm ngùi. “Quyên ơi ! Em ở trước mắt anh mà sao thật quá xa xôi diệu vợi”. Cố nén nỗi đau đớn bàng hoàng, Bảo nhẹ bước tới gần thì ni cô nghe tiếng động vội ngẩng đầu lên thấy chàng thì mặt trở nên tái xanh, tay chân run rẩy trong khi Bảo nói nhanh như sợ không còn dịp để nói:
- Tố Quyên! Anh tới đây cốt để thăm em một lần cuối rồi thôi và cũng để nói với em hai điều:
*Anh xin em tha thứ tội lỗi ngút ngàn của anh
* Và anh vẫn yêu em suốt cả đời
Ni cô Diệu Đức chấp tay trước ngực:
-Mô Phật! Bần ni là kẻ tu hành, xin thí chủ hãy giữ gìn lời ăn tiếng nói.
Đừng quá vọng động mà mang tội khẩu nghiệp. Mong thí chủ hãy tạo công đức để yên cho bần ni thân tâm an lạc tỉnh tu nơi cửa thiền. Xin người hãy đi đi.
Bảo nghẹn ngào trước mặt người xưa:
- Anh đã nói với em lời cuối bằng cả nỗi lòng anh rồi. Xin em hiểu cho anh. Thôi em hãy bảo trọng. Vĩnh biệt em! Ngàn lần vĩnh biệt em! Anh đi đây.
Rồi chàng quay gót rã rời bước đi. Ni cô Diệu Đức lặng buồn nhìn theo bóng người xưa mà nước mắt đoanh tròng, đôi môi vị nữ tu run run khẽ gọi:
“Anh ơi! Anh”...
Nguyên Trần-Toronto
Viết cho những mối tình không trọn vẹn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét