Thứ Hai, 7 tháng 8, 2017

Có Một Chỗ Để Về



Đường sá của người
Đâu phải của ta
Sao ta cứ miệt mài đi, về năm tháng
Dù đông lạnh căm
Dù hè cháy nắng
Ta ngựa già nối những dặm xa

Gió ở đây cũng là gió của người ta
Đâu phải gió đồng bằng
Đâu phải mưa châu thổ
Nước mặn Đại Tây Dương
Đâu bằng nước ngọt phù sa quạch đỏ
Ta nghe chừng thiếu một hơi quen

Nên mỗi ngày qua
thêm một nỗi buồn riêng 
thêm một chút ngậm ngùi cố thổ 
ở ở, đi đi ta làm khách trọ 
sớm nắng chiều mưa bóng nhỏ bên đường

Để mỗi đêm dài điếm cỏ cầu sương 
ta mơ làm người Lý Bạch 
đê đầu tư cố hương 
thấy hồn mình lượn lờ nơi viễn phố

Thấy mẹ lưng còng 
trên sân rêu phủ 
mắt lệ nhòa từ buổi con đi 
ngày ngóng đêm trông từng cánh chim về 
nghe sao nặng tháng ngày đứt ruột

Thấy cha một mình 
trên dòng kinh nước đục 
đêm ba mươi một chiếc xuồng câu 
tiếng độc huyền cầm chảy suốt đêm thâu (cha muốn gởi gì trong hơi đồng sũng nước?)

Thấy mái chùa cong
thấy ngôi trường buổi trước 
ta nhìn ta một thuở rong chơi 
ta nhìn em tóc bím, môi cười 
trao ánh mắt cho ta 
mà con tim giữ lại

Và cứ giữ nghe em 
những ngày xưa ấy
Giữ giùm ta một góc trời quê 
để hồn ta còn có chỗ trở về 
khi đất lạ ta mồ xanh cỏ.

Trần Bang Thạch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét