Mọi người ơi, hôm nay mình gửi mọi người xem bài này nhé!!!???
Ồ, không, trăm lần không, ngàn lần không nên nói thế, vì nó sỗ sàng quá.
Mời quí vị nghe trên đài Đáp Lời Sông Núi, video link:Hàng ngày, trên các trang Facebook, thấy nhảy vào trong các cái post của chúng ta những câu quảng cáo đủ loại từ bên Việt Nam mà đa số là của các cô, đại loại như:
“Mình xin giới thiệu sản phẩm xyz… đầy ‘chất lượng’, giá ‘bèo’. Xin “giao lưu’ với mình qua điện thoại. 81-000-9999.”
Hoặc thỉnh thoảng nhận cú điện thoại lạ hoắc với cái giọng ỏn ẻn như: “Alô, mình xin nói chuyện với anh A. Mình có loại hàng này….”
Một thanh niên chừng 25 tuổi ở Sài Gòn viết trên Facebook kiếm việc làm: “Mình năm nay hai mươi lăm tuổi. Mình vừa tốt nghiệp đại học...”
Một cô gái xinh xắn ở Canada thường mở đầu đoạn video ngắn hướng dẫn Anh ngữ bằng câu đại khái: “Bâng khuâng, mình nói sao trong tiếng Anh đây mọi người?”
Nhà văn quá cố Huy Phương, trong bài viết “Trân Trọng Chữ Nghĩa” có than phiền rằng “Mới hôm qua, bước vào một ngân hàng ở góc đường Westminster và Brookhurst, thành phố Westminster, kẻ hèn ngoại bát tuần này được một cô nhân viên trẻ đẹp vồn vã hỏi rằng “Mình cần gì?”
Thậm chí, trên trang Facebook, một đông y sĩ già ở Houston đã hỏi một nữ bệnh nhân: “Hôm nay, mình thấy thế nào? Mình đã uống hết thuốc chưa?”
Các cô gái này phần lớn khoảng trên dưới hai mươi, không cần biết đối tượng họ đang tiếp xúc già trẻ lớn bé ra sao – có khi người ở tuổi cha ông của họ - cứ gọi anh, xưng mình. Cách dùng chữ “mình” hoàn toàn không phù hợp khi nói với người lạ. Nó có vẻ suồng sã vô cùng.
Tiếng Anh có hàng chục chữ dùng để gọi nhau một cách âu yếm. Tiếng Việt cũng có những chữ ngọt ngào như: em yêu, anh yêu quý, ấy ơi, đằng ấy, bậu ơi; và chữ mình là nghe dễ thương nhất như qua câu ca dao:
Mình với ta tuy hai mà một,
Ta với mình tuy một mà hai.
Trong cuốn Việt Nam Văn Phạm (trang 65-66), cụ Trần Trọng Kim giải thích chữ mình có thể dùng cho cả ba ngôi. Xin trích và góp ý thêm như sau:
1. - Tiếng mình dùng ở ngôi thứ nhất, để chỉ một hay nhiều người, tùy ý nghĩa muốn diễn đạt.
Thay một người:
Tỉnh ra mới biết là mình chiêm bao. (Kiều)
Mình nói đùa mà ai cũng tưởng là thật.
Thay cho chúng ta:
Giặc đã vào cõi, mình phải tìm cách chống giữ,
Đã là người một nước, mình phải làm thế nào cho nước được cường thịnh.
Mình sẽ cho một trung đội phục kích ở đây.
Chờ hoài, không thấy họ hồi âm cho mình.
2.- Chữ Mình dùng ngôi thứ nhất dùng khi đối thoại giữa những đôi tình nhân hay đôi bạn cùng trang lứa, thật thân thiết.
Hôm qua, mình ghé qua nhà bạn; mình có gặp mẹ ban.
Bạn nhớ nhắc mình ngày nào sinh nhật bạn nhé!
3.- Chữ Mình dùng ở ngôi thứ nhì để gọi người thân yêu như giữa vợ chồng với nhau:
Mình ơi! Mình dậy rồi ra ăn sáng nghe mình.
Tôi đã bảo mình đừng làm như thế.
Mình ơi, ta hỏi thật mình,
Còn thương nhau nữa hay tình muốn thôi.
4.- Tiếng mình dùng ở ngôi thứ ba để thay phiếm chỉ đại danh tự đứng làm chủ từ: ai, người ta, người nào:
Người ta thường chỉ biết mình mà quên việc nghĩa.
Ở đời ai cũng cần đến người kém mình.
Nên tập thói quen đúng giờ; đừng vì sự chậm trễ của mình mà phiền đến mọi người.
Những người ở miền Nam ngày trước chắc còn nhớ nhà văn Nguyễn Vỹ, chủ nhiệm nguyệt san Phổ Thông rất phổ biến trong giới thanh niên học sinh vào khoảng thập niên 1960s. Ông viết loạt bài lấy tên “Mình Ơi” đăng thường kỳ trên báo với nội dung là những vấn đề hàng ngày từ chính trị, văn hoá, xã hội… Ông sử dụng hình thức đối thoại giữa hai vợ chồng để câu chuyện thêm phần dí dỏm, ngọt ngào, hấp dẫn người đọc.
Sẽ là một sự suồng sã quá đáng khi một thanh niên hay thiếu nữ tuổi hai mươi, ba mươi xưng mình với một khách hàng lạ hoắc, nhất là khi người khách này đáng tuổi cha chú của họ. Càng tệ hơn nếu dùng cho ngôi thứ hai, khi gọi người khác bằng chữ mình.
Ngoài ra, chúng tôi cũng thấy rất chướng tai khi những người lớn tuổi – dù đàn ông hay đàn bà - dùng tên mình để tự xưng như một đại danh từ ngôi thứ nhất!
Trong quan hệ thông thường, việc dùng tên để tự xưng chỉ có các bạn với nhau hay trong gia đình mà thôi. Ra giữa công cộng, trong sinh hoạt đoàn thể cộng đồng thì nên xưng ‘tôi,’ ‘chúng tôi’ là đủ lịch sự. Nếu phải nói chuyện với các vị cao tuổi hơn, thì có thể tự xưng là ‘em’ hay ‘cháu’là đã quá dư thừa sự lễ độ.
Cũng trong cách phát biểu trước đám đông, nên tránh dùng đại danh từ ‘tôi’ có vẻ tự phụ; mà nên xưng ‘chúng tôi’ hay ‘chúng ta’ để lấy cảm tình và lôi kéo thính giả, khán giả về phía mình. Dùng chữ ‘chúng tôi’ khi báo cáo công việc là tỏ sự khiêm tốn, chia sẻ phần công lao cho những người cộng sự chứ không vơ hết vào cái ‘tôi’ đáng ghét.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét