Thứ Ba, 19 tháng 8, 2025

Một Cơn Giận


Tiếng cười đùa của đám trẻ chạy đuổi nhau ngoài hành lang vọng vào làm bà Năm thức dậy. Bà liếc nhìn vào chiếc đồng hồ để trên bàn của Quốc, lúc đó đã chỉ hơn mười giờ sáng. Bà cảm thấy đầu nặng trĩu, cả người mỏi mệt, cổ họng khô đắng. Bà lẩm bẩm trong miệng, không khéo lại bệnh mất. Bà rất sợ bị đau ốm. Từ ngày ông Năm chồng bà mất, bà vẫn ở một mình. Các con của bà, người thì ở Texas, đứa thì ở California, còn lại hai người con gái ở cùng một thành phố. Tiên con gái lớn có cửa hàng giặt ủi, Hòa chồng Tiên làm kỹ sư gì đó, thỉnh thoảng lại đi xa vài ba ngày. Mỗi lần Hòa đi xa bà Năm đến ở chơi để phụ giúp đưa đón ba đứa cháu và nấu những món ăn Việt. Bà Năm tuy đã bước qua tuổi bảy mươi nhưng vẫn thích hoạt động, trồng cây, nấu nướng, bánh trái...

Mấy hôm nay bà ở chơi nhà Tiên. Tiên bận việc ra ngoài. Bà cùng các cháu vừa xong bữa cơm chiều cùng quây quần nói cười vui vẻ ăn tráng miệng. Bữa nay ăn hơi nhiều thức ăn làm bà hơi tức bụng, người nặng nề, bà tính rủ mấy đứa đi bộ cho nhẹ bớt. Bà chợt nhìn thấy cái trampoline nhỏ Tiên thường tập, nên bước lại đứng trên nhún thử. Có vẻ cũng dễ, bà bắt đầu nhún mạnh rồi nhún nhanh hơn. Mới nhún vài cái, bà thấy lũ cháu lấy tay chỉ trỏ về phía bà, thì thầm với nhau cười ngặt nghẽo một cách thích thú. Bà hơi bực mình và khó chịu. Tính bà xưa nay rất nhạy cảm khi thấy ai bị đem ra giễu cợt mặc dù chính bà thì chưa bị. Bà muốn cho chúng chấm dứt cái trò cười mà bà là vai chính. Bà tảng lờ như không biết là tụi nó đang “make fun” cười bà. Bà lên tiếng bảo Tý là đứa lớn nhất:
- Tý đưa các em ra phòng ngoài mở TV mà xem.

Tụi nó nghe bà nói nhưng vẫn tiếp tục nhìn bà và lại càng cười to, trong lúc bà vẫn nhún nhẩy trên cái trampoline nhỏ. Tý trả lời bà:
- Tụi cháu không muốn xem TV.
- Ơ kìa mới trước khi ăn cơm đã xin bà cho mở TV bây giờ lại nói không thích.
Nghe Tý trả lời như vậy, cơn giận từ đâu kéo đến. Bà nhẩy xuống đi thẳng về phía lũ cháu đập tay xuống bàn, to tiếng hỏi:
- Mấy đứa cười cái gì, tại sao cười?
Tý trả lời:
- Tụi cháu cười vì thấy make noise funny.

Nghe cháu nói vậy cơn giận càng làm cho bà mặt đỏ bừng, bà nói luôn một hơi:
- Tụi bay là đồ mất dạy. Nếu còn ở bên nhà (VN), bà sẽ đánh cho chúng bay một trận, chúng bay quá hỗn láo, sao dám cười bà, đồ vô phép, chốc nữa bà sẽ bảo bố mẹ chúng bay phải dạy dỗ lại chúng bay. Chưa đã cơn tức bà còn nói một tràng tiếng Mỹ những lời nói bà nghĩ là chúng hiểu được. Những đứa trẻ bà vẫn yêu thương chăm sóc lúc này như xa lạ với bà. Còn lũ trẻ, chúng rất sợ mặt ngơ ngác cũng không hiểu lý do làm bà chúng giận như vậy. Đêm ấy bà trằn trọc suy nghĩ vì cơn giận lúc ban chiều. Bà thấy thương bà và thương cả lũ trẻ. Những tiếng cười, sự chỉ trỏ của lũ trẻ đã đánh trúng vào tâm bà, khơi dậy sự ẩn ức mà bà phải nhẫn nhịn, vì công việc hàng ngày bà phải tiếp xúc với đủ hạng người, với lối xưng hô không lễ phép không tôn trọng tuổi tác, những người tuổi chỉ bằng con, cháu bà thế mà chị chị em em, còn mấy cô người bản xứ mỗi lần gọi bà lấy ngón tay ngoắt ngoắt; mỗi lần như vậy bà giận lắm nhưng họ là chủ và thói quen như vậy. Bà tuy biết nhưng thật khó chấp nhận. Rồi ngay cả cách nói năng của những đứa cháu của bà, mỗi khi bà hỏi điều gì, chúng chỉ trả lời không biết, không thưa gửi. Những sự việc như vậy bao lâu nay vẫn âm ỉ trong lòng, bà bực bội nhưng không than van với ai được mà cũng không người nào hiểu cho bà. Bà lớn lên trong một gia đình Nho giáo, từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc từ Bà Nội. Có bao giờ bà dám cười hay giễu cợt Bà Nội hay những bậc bề trên dù là chuyện đáng cười. Rồi thời cuộc đổi dời, đám trẻ sinh ra lớn lên chúng không cả biết nói tiếng mẹ đẻ làm sao biết đi thưa về trình, chỉ có biết “yes” hay “no”. Bà ghét và rất khó chịu mỗi khi hỏi chúng điều gì, chúng trả lời dù bằng tiếng Việt: không biết hay “I don’t know.” Bà cố dạy dỗ các cháu phải thưa gửi phải chào những người lớn. Còn chuyện bà nhún nhẩy trên cái trampoline nhỏ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, chúng thấy buồn cười thì cười không hiểu tại sao bà lại nổi giận đến thế.

Bà đã định bước xuống giường ra rửa mặt rồi xuống dưới nhà ăn sáng với các cháu. Nghĩ đến gặp mặt chúng, bà tự nhiên cảm thấy hơi ngường ngượng vì lần đầu chúng mới thấy nét mặt bà khi giận dữ chắc xấu và khó thân thiện lắm, mặc dù có thể tụi nhỏ không nhớ. Tuy vậy, bà không muốn để lại ấn tượng một bà nội, bà ngoại dữ dằn trong tâm hồn non nớt của lũ cháu. Bà nghĩ vậy rồi tự nhủ từ nay bà phải cố kềm chế dù có bất cứ chuyện gì dù không bằng lòng, không vui cũng không tỏ ra tức giận. Bà tính chiều nay sẽ đưa chúng đi chơi và tỏ ra gần gũi, thân với các cháu hơn.

Một cơn giận làm tổn thương chính bản thân mình, và có thể mất đi những người thân.

Nguyễn Tường Nhung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét