Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2021

A Walk In The Clouds - Người Đi Trong Áng Mây ( Nguyên Trần Lược Thuật)

 

Happy Valentine

Người đi trong áng mây trời
Tình yêu tỏa sáng ngàn lời yêu thương

Thân chúc quý bạn một ngày Valentine hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của người yêu thương.


Để chào đón ngày Valentine 1995, hệ thống truyền hình CBC Toronto đêm 14 tháng 2 đã cho trình chiếu cuốn phim “A Walk in the Clouds” lúc 11:30 giờ khuya cho tới 2:30 sáng (đúng ra thời lượng cuốn phim lối 2 tiếng 20 phút nhưng vì chương trình quảng cáo xen vào quá nhiều nên phải trình chiếu tới khuya). Đây là một phim tình cảm lãng mạn phỏng theo câu truyện cùng tên của nhà văn Key Reynolds rất thích hợp với tình yêu thương nhân bản của con người. Phim casting bởi các tài tử lừng danh như: Keanu Reeves (anh chàng đẹp trai từng nổi tiếng trong phim Speed với Sandra Bullock và series phim Matrix với Carrie-Anne Moss), cô đào có sắc đẹp tự nhiên diệu hiền Aitanta Sanchez-Gijon, đại tài tử lão thành Anthony Quinn, kép độc Giancarlo Giannini…và dưới quyền đạo diễn Alfonso Arau.

Tưởng cũng nên nói thêm Keanu Reeves là tài tử lừng danh người Canada có cha là một thổ dân Hawaii và mẹ là người Anh. Keanu sinh tại Beirut (thủ đô Lebanon) nhưng sống và lớn lên tại Toronto cho tới lúc sang kinh đô ánh sáng Holywood. 

    Và bây giờ xin mời quý vị và các bạn vào phim.


    Năm 1945, thế chiến II kết thúc trong hoang tàn đổ nát, chàng quân nhân đẹp trai Paul Sutton (Keanu Reeves) trở về tỉnh nhà San Francisco trong nỗi ám ảnh của chiến tranh kinh hoàng thống khổ (agony), nhất là chàng đã từng tham dự trận đánh Normandy để chứng kiến nguyên cả một cô nhi viện sụp đổ tan tành sát hại bao trẻ em mồ côi vô tội với các thi hài đáng thương nằm chồng chất bên nhau. Chiến tranh thật là tàn nhẫn và vô tình phải không? Những hình ảnh xót xa não lòng đó cứ chập chờn trong tâm tưởng qua cơn ác mộng hằng đêm làm chàng thật chán nản và vô cùng khủng hoảng. Chàng muốn trở về quê cha ở Texas để mở trang trại và gần gủi với thiên nhiên cho lắng động khuây khỏa tâm hồn. Nhưng vợ chàng, cô nàng đỏng đảnh Betty (Debra Messing) thì đời nào chịu giam mình nơi chốn đồng quê rẩy bái. Betty vốn là người đẹp thời thượng mà trước đây chàng đã lỡ lấy làm vợ trong một phút say mê bốc đồng. Paul lại càng thất vọng thêm khi biết tất cả lá thư chàng viết cho nàng trong suốt thời gian ở tiền tuyến đều ... không được mở ra đọc.(Đúng là vợ kiểu Mỹ). Để giữ chân chồng ở lại San Francisco, Betty dùng bóng sắc của mình kiếm cho Paul một cái job ấm ớ là bán chocolate dạo. (door-to-door). Thế là từ đó chàng cựu quân nhân ngày ngày phải lang thang thất thểu mang cả một cái bag lớn trên vai cộng thêm một samsonite chứa toàn…chocolate để tìm khách hàng mua cái món mà ai bị bịnh tiểu đường cũng đều sợ mà tránh xa.


1) Người đâu gặp gỡ làm chi

    Trăm năm biết có duyên gì hay không?


https://ecp.yusercontent.com/mail?url=http%3A%2F%2Fimg.maqors.com%2Fimages%2F123G_02092021%2Fcard1.gif&t=1613258805&ymreqid=a33649d5-5863-eba8-1c0e-a4000101ae00&sig=MbpE2V75mq.ZSv9EKeRO8Q--~D


    Một hôm trong lúc quá chán nản, chàng leo lên xe lửa chạy xuống thủ phủ Sacramento để kiếm việc làm. Trong khi lần mò trên aisle đi tìm số ghế, chàng trông thấy một cô gái đẹp (do Aitanna Sanchez Gijon đóng) thanh nhã dịu dàng đôi với đôi mắt xa xăm buồn vời vợi đang loay quay cố cất hành lý lên trong head compartment, chàng chưa kịp ra tay giúp nàng thì chúa ơi! Cái bag hành lý của nàng rớt nhào xuống floor với bao nhiêu vật dụng tung toé ngổn ngang. Chàng liền sốt sắng giúp nàng “thu dọn chiến trường” để trống đường cho khách đàng sau bước qua. Ngay sau đó như một tình cờ tiền định mà số ghế của nàng và chàng sát bên nhau. Ngồi kiểm điểm lại thiệt hại trong bag, người đẹp phát giác ra là bức tranh tuyệt đẹp lộng kiến đã bị vỡ tan khiến nàng khóc mùi mẫn. Với cử chỉ hào hoa, Paul lấy khăn lau nước mắt cho nàng và hỏi:

  • Bức tranh quý giá lắm sao mà cô phải khóc? Cùng lắm là thay kiến chứ có gì quan trọng lắm đâu?

      Nàng vẫn tiếp giọng nức nở:

  • Không! Ba tôi sẽ giết tôi chết

      Paul ngạc nhiên:

  • Đừng nói tôi vì lý do cô làm vỡ bức tranh đấy chứ!

      Cô gái nhỏ nhẹ đáp lời:

- Mà thế nào ba tôi cũng giết tôi. Xin lỗi đã làm khuấy động chuyến đi của ông

      Paul thông cảm nói:

  • Không có gì đâu cô! Đi đường xa có bạn đồng hành thì đở tẽ nhạt. Tôi tên Paul Sutton. Xin lỗi cô tên gì?

      Nàng trả lời :

  • Tôi tên Victoria Aragon

      Chàng lịch sự đưa tay ra bắt :

  • Xin hân hạnh được biết Victoria. Chúng ta có thể nói chuyện trên xe lửa để quên thời gian nếu cô không ngại.

      Victoria mĩm cười lần đầu mặc dù là nụ cười héo hắt mà Paul mới thấy kể từ lúc gặp nàng trên xe lửa, nàng từ tốn đáp:

  • Rất cám ơn ông nhiệt tình đã giúp tôi tự nãy giờ. Được hầu chuyện cùng ông trong cuộc hành trình là điều quý hóa cho tôi.

     Được lời như cởi tấc lòng, Paul nói chuyện huyên thiên nhất là đối với người đẹp có nét duyên dáng hương đồng cỏ nội nầy. Chàng cảm thấy nàng hiền dịu hơn cô vợ xa hoa phù phiếm đua đòi của chàng nhiều lắm. Tâm sự một lúc chàng mới biết Victoria người ở quận Napa Valley, là sinh viên mới tốt nghiệp đại học Stanford và yêu thương ông giáo sư dạy nàng, đã có vợ con, nhưng khi biết nàng vừa có thai thì gã trí thức con cháu họ Sở da trắng nầy vội vàng quất ngựa truy phong. Là đứa con hiếu thảo trong gia đình, nàng phải về nhà “thành thực khai báo” rồi ra sao thì ra. Nhưng nàng biết tính cha nàng mặc dù thương con và lo lắng cho con một mực nhưng tính tình rất nóng nảy, có thể ông sẽ giết nàng cũng nên. Vì quá lo sợ nên nàng cứ lẩm bẩm là “cha tôi sẽ giết tôi” làm Paul hiểu lầm là nàng sẽ bị cha giết chỉ vì bức tranh vỡ kiến.

    Paul thấy thương cảm hoàn cảnh Victoria nhưng biết làm sao hơn khi chàng cũng “ván đã đóng xuồng” rồi. Vả lại, chàng là người ta chứ đâu phải là con quạ đâu mà chịu làm kiếp “quạ nuôi tu hú” cho được. Cái cảnh “kẻ ăn ốc người đổ vỏ” nó đâu có vui gì. Nói chuyện một lúc, Victoria chắc bị thai hành mệt mỏi nên ngã đầu vào vai Paul ngủ say sưa. Nhìn nét mặt kiều diễm thánh thiện dễ thương của Victoria cộng thêm mùi hương tóc và màu má hây hây nhẹ nhàng của người đẹp làm Paul bàng hoàng ngây ngất muốn làm liều hôn đại nàng một cái rồi có ra sao thì ra. Chàng thầm mong đường cứ dài ra để được tận hưởng những giây phút rung động xao xuyến nầy. 

    Nếu Huy Cận vỗ về giấc ngủ người yêu bằng:

  • Em ơi! Hãy ngủ anh hầu quạt đây


thì trên chuyến xe lửa trữ tình hôm nay, Paul cũng thỉnh thoảng lén lấy tay vén mớ tóc huyền lòa xòa trước trán Victoria để cho nàng thoải mái dễ ngủ. Chàng cứ ngồi trân mình chịu đựng, không dám cục cựa kể cả một hơi thở mạnh sợ đánh thức Victoria. Sau cùng thì xe lửa cũng tới thành phố gần nhà Victoria, hai người chào từ biệt trong luyến lưu để còn đón  bus làng đi chặn đường kế tiếp.

Và thực là một tình cờ lý thú là khi Paul chạy đón chuyến bus đi tiếp, chàng mừng rỡ khi thấy  Victoria đã ngồi trên đó tự bao giờ. Bus còn khá trống nên chàng xách va li đồ nghề đến ngồi ở ghế phía bên kia aisle cùng dãy với nàng. 

    Chàng tươi cười nói:

  • Đúng là một ngẫu nhiên kỳ thú. Có phải là định mệnh không?

Victoria vui vẻ đáp :

  • Nhờ thế mà tôi gặp lại ông và chúng ta đồng hành thêm đoạn đường nữa.

       Câu chuyện cà kê một lúc lâu thì có hai gã giang hồ lãng tử đón xe giữa đường. Thấy ghế kế bên Victoria còn trống, một tên xà vào ngồi cạnh mặc dù trên xe còn dư nhiều chỗ, còn một tên vòng ra dãy sau ngồi ngay sau lưng nàng làm cắt đứt câu chuyện đang có chiều thân mật của Paul và Victoria. 

    Ngay sau đó, tên ngồi cạnh nàng cười nói nham nhở :

  • Này cô em ! Xinh đẹp thế mà đi một mình thì phí của trời quá. Tới San Fernando thì xuống với anh, anh sẽ cưng chìu cô em hết ý.

Nói xong, hắn còn choàng tay ra sau vai nàng trong khi tên ngồi đàng sau cũng chồm người lên sát mái đầu của nàng mà trây trúa :

  • Đúng đó em ! Em đi với hai anh thì muốn cái gì cũng có.

Victoria nghiêm mặt :

  • Xin hai ông đàng hoàng lịch sự một chút. Hãy để tôi yên.

Thế nhưng hai tên du thủ vẫn sàm sỡ. Paul ngồi bên nầy cao giọng với hai tên:

  • Hai ông quấy rầy cô ấy như thế là quá đủ rồi. Tôi rất ghét cái thứ đàn ông mất dậy với phụ nữ.

Tên ngồi kế bên Victoria quay ra đàng sau nói với đồng bọn:

  • Nầy Alex! Ông anh đây không bằng lòng hành động của tụi mình. Thôi về mầy.

       Xong cả hai đứng lên rời ghế rồi bất thình lình tên ngồi cạnh Victoria vung tay đấm ngay mặt Paul. Nhưng đã từng là một chiến binh nhiều lần vào sanh ra tử cũng như cận chiến thiện nghệ với lính Đức Quốc Xã, Paul đâu dễ dàng bị khuất phục như vậy, chàng nhanh nhẹn nghiêng người né tránh cùng lúc chàng tung quả đấm thôi sơn vào giữa sóng mũi hắn ta, tên nầy gục ngã máu me đầy cả mặt. Cùng lúc đó tên gọi là Alex định nhào lên tiếp cứu đồng bọn thì bị lãnh ngay cánh chỏ cứng như thép nguội của Paul té nhào xuống đất. Cả hai đều rút dao ra nhưng Paul chỉ với hai chân đã khống chế chúng dễ dàng. Paul dựng đầu hai tên vô lại lên cảnh cáo:

  • Lần nầy tao tha cho chúng mầy. Nếu còn tiếp tục dở trò  lố lăng với phụ nữ mà tao gặp lại  thì khó sống. Nghe chưa? 

Tài xế xe bus thấy ba người làm loạn trên xe nên mời tất cả đi chỗ khác chơi nghĩa là đuổi họ ra khỏi xe.

    Paul chào Victoria xong xuống xe tiếp tục đi về phía trước … Một đổi sau, chàng thấy chiếc bus tấp vào lề đường và Victoria khệ nệ mang hành lý xuống. Chàng mừng rỡ chạy nhanh lại vừa gọi tên nàng và hỏi:

  • Cô xuống đây sao? Nhà cô gần đây hả?

        Victoria mỉm cười đáp:

  • Nhà tôi ở trước kia một đoạn đường nhưng tôi muốn xuống đây để làm bạn đồng hành với anh thêm một đổi nữa.

        Nhìn nét mặt duyên dáng yêu kiều của nàng rồi lại nhớ tới những nỗi gian truân bất hạnh mà nàng đang và sẽ gánh chịu, trong một thoáng cảm khái thương tâm, Paul nói với nàng:

  • Victoria! Tôi hiểu nỗi khổ tâm của cô. Mặc dù đã có gia đình rồi nhưng tôi muốn san sẽ bớt nỗi khó khăn cùng cô. Tôi cũng có chút thì giờ và nếu cô không cho là đường đột, tôi sẽ theo cô về nhà để cô giới thiệu với ba cô tôi là chồng cô rồi hôm sau đó, tôi tiếp tục đi làm ăn xa. Giải pháp nầy cũng không hoàn toàn cho lắm nhưng ít ra nó cũng giúp cô phần nào tạm thời giải thích về cái thai trong giai đoạn đầu rồi từ từ tính sau nha.

      Victoria sửng sốt nhìn chàng trai mới quen, lòng nàng dâng tràn nỗi cảm tình tri ân Paul. Ngoài những hành động che chở giúp đỡ nàng trên xe lửa, trên xe bus, bây giờ chàng đã bỏ cả công ăn việc làm để cứu vãn danh dự nàng. Trong một thoáng bồi hồi xúc động và ngập tràn yêu thương, Victoria ngã vào lòng Paul nức nở. Paul ôm chặt nàng và vuốt nhẹ mái tóc huyền yên ủi:

  • Nín đi Victoria! Đó là tất cả tâm tình và tâm lòng anh có thể làm để giúp em.

     Victoria đắm đuối nhìn Paul thì thầm:

  • Paul ơi! Mới gặp nhau mà sao anh quá tốt với em như vậy? Em thật không biết lấy gì mà đền đáp ân tình của anh đây hả anh?

      Paul âu yếm nói:

  • Anh chỉ mong em có nhiều nghị lực để vươn lên mà chiến thắng nghịch cảnh. Hết cơn mưa trời lại sáng mà em.

     Sau đó, Paul ra tay ôm hết hành lý của…vợ để về nhà ra mắt…ông nhạc gia khó tính cổ lỗ sĩ tại trang trại nho ở Las Nubes. Chàng đã ra sức khiêng vác cồng kềnh cho “vợ”như vậy mà trên đường đi không biết là Victoria có giả bộ nhõng nhẽo hay bị thai hành thực sự mà nàng cứ ụa mửa và hơi thở mệt nhọc, báo hại chàng phải quăng tất cả đồ đạc để mà…sung sướng vòng tay âu yếm ôm săn sóc nàng.         Victoria than thở:

  • Em làm phiền anh nhiều quá. Đừng buồn em nha anh!

     Ý kiến riêng của người viết thì chắc bất cứ người đàn ông nào cũng khoái được làm phiền như vậy hết chứ đâu có riêng gì anh lính Paul hào hoa đa tình nầy phải không các bạn?

    Bấy giờ, Paul mới mở cái samsonite ra lấy một hộp chocolate chọn hai thỏi có gắn hai chiếc nhẫn kim loại dỏm, để đeo cho nàng và chàng rồi nói:

  • Đây là nhẫn cưới của hai đứa chúng mình để show cho gia đình em nhé!

     Victoria vừa e thẹn vừa cảm động vít đầu chàng xuống hôn nụ hôn môi đầu ngọt ngào hương vị chocolate…

    Về tới gần trang trại nhà Victoria, bỗng nhiên có 2 tiếng súng nổ xéo trên đầu Paul và Victoria  làm cả hai hoảng hồn nhảy vào lùm bụi bên lề mà trốn. Không khí chung quanh bao trùm sự lo sợ. Từ từ có nhiều tiếng bước chân tới gần và dừng lại ngay chỗ hai người. Victoria đứng lên nói:

  • Ba! Con đây nè

      Paul cũng đứng dậy hai tay đưa lên đầu và la lên:

  • Xin đừng bắn

       Thì ra đó là trại chủ Alberto Aragon (Giancarlo Giannini) và hai gia nhân. Ông ném cái nhìn không mấy thân thiện về phía hai người hỏi:

  • Victoria! Người đàn ông nầy là ai ?

        Nàng cười giả lả :

  • Thưa ba ! Con xin giới thiệu đây là Paul Sutton, chồng của con

     Alberto quắc mắt nhìn nàng :

  • Chồng của mầy! Cưới hỏi hồi nào mà tao hổng hay biết gì hết vậy ?

     Đến nước nầy thì Victoria đâm liều :

  • Thưa ba ! Anh ấy học chung lớp con, tụi con yêu nhau thật tình 

     Alberto hằn học nói :

  • Được rồi. Yêu thương thật tình với không thật tình thì cứ về nhà rồi tính

     Lửng thửng theo đoàn người bước vô nhà Victoria, Paul suy nghĩ thấy buổi ra ‘‘mắt ông già vợ’’ ngột ngạt kiểu nầy coi bộ không khá chút nào. Nhưng mà thôi kệ nó, mai mình dong rồi còn gì. Trong khi Victoria đi bên cạnh chàng cứ bấm bấm vào người ‘‘ông xã’’ để trấn an chàng.


2) Cầm bằng như nước đôi dòng lạ

     Gặp gỡ nhau rồi xa cách nhau



     Tin Victoria có chồng làm cả họ Aragon hùa nhau tới đón mừng. Nên biết là ông tổ Aragon từ Mexico sang tới đây lập nghiệp gần cả trăm năm rồi truyền tới con cháu cho tới bây giờ trở thành một gia tộc lón trong vùng. Ai nấy cũng hân hoan welcome chú rể mới đẹp trai Paul Sutton…chỉ trừ có ông via Alberto. Tất cả chú bác cô dì cậu mợ cousin…đại gia đình đều tranh nhau chúc mừng cô dâu chú rể và mong sớm có con (gần có rồi chớ bộ! Suỵt)…Riêng ông nội cô dâu là cụ Don Aragon (Anthony Quinn) thì cứ như là quấn quít Paul. Cụ hỏi han rối rít là hai đứa học hành thế nào ? gặp nhau làm sao ? ăn ở nhau hồi nào ? gia cảnh chú rể…làm Paul trả lời muốn hụt hơi và…thỉnh thoảng còn trật đường rầy may nhờ có ‘‘cô vợ’’ Victoria đứng kế bên cứ…hiệu đính và nhắc tuồng giúp chồng mãi. Paul biết lấy lòng gia đình thân thiện của Victoria bằng cách đem gần hết số chocolate mà chàng phải chào hàng ra cho tất cả. Không khéo đi về chuyến nầy chàng bị chủ đuổi cũng nên. Ông cụ Don Aragon vừa ăn vừa khen là cả đời ông chưa bao giờ ăn loại chocolate ngon thế nầy.

    Chỉ riêng có trại chủ Alberto là cứ hầm hầm hừ hừ với cái chàng rể đâm ngang hông. Nhất là khi ông biết thằng rể trên trời rớt xuống của mình chỉ là tên bán dạo chocolate thì ông càng điên tiết thêm. Ông già lựu đạn nầy bèn trút hết bực tức lên đầu vợ :

  • Cái thằng nầy trông giống thằng homeless quá bà ơi!

  • Hổng biết nó cỏ nghề ngỗng gì không hay là cù bơ cù bất.

  • Nó là ai? Nó không là ai cả. Quê quán nó đâu? Không ai biết. Tui hỏi nó con cái nhà ai, nó nói nó từ viện mồ côi. Thế có chết không !

  • À ! Còn cái nhẫn cưới của tụi nó nữa bà! sao mà giống chiếc nhẫn giả trong thỏi chocolate quá! (Chớ còn gì nữa) 

     Bà Alberto chẳng những không hưởng ứng chồng mà còn nói ‘‘Ông sao khó khăn quá, con gái nó có chồng thì mừng cho nó đi chớ’’ 

    Đã vậy bà còn tuyên bố một câu xanh rờn :

  • Tối nay ông với tôi ngủ ở phòng khách, nhường phòng mình cho vợ chồng con Victoria, tụi nó là new wed đó.

        Ông Alberto há hốc mồm:

  • Cái gì? Bà nói cái gì? Bà đuổi tôi ra khỏi phòng ngủ của tôi để nhường phòng cho thằng chết tiệt đó à! Còn khuya.

Rồi ông vò đầu bứt tai:

  • Trời ơi! Nó ăn cắp đứa con gái xinh đẹp của tôi, nó sắp ăn cắp hết tài sản của tôi rồi bây giờ nó chiếm phòng ngủ của tôi luôn. Ngó xuống mà coi nè trời!

Tuy phản đối dữ dằn như vậy, nhưng vốn tính nể vợ nên rồi mọi việc cũng êm xuôi nghĩa là Alberto không có “còn khuya” gì cả mà phải di tản chiến thuật để giao phòng  cho “thằng chết tiệt’’ và con gái rượu của mình làm thủ tục giao hoan hợp cẩn.

Thế là cả nhà xúm lại dọn dẹp trang hoàng phòng tân hôn. Người thì lau dọn sạch sẽ, kẻ lo treo màn đầy màu sắc , người thay drap nệm gối…người mang cả cái gương lớn vào phòng. Bà Alberto còn cẩn thận để một bình hoa hồng đỏ thắm xinh tươi giữa hai chiếc gối cho tân nương và tân lang động phòng. Bà kêu Paul và Victoria lại dặn:

  • Mẹ biết tụi con đã có “làm ăn” trước rồi nhưng đêm nay đại gia đình Aragon coi như đêm động phòng của tụi con vậy. Good luck. Victoria nhớ chiều chuộng săn sóc chồng. 

      Cửa phòng vừa đóng lại thì Paul đã lôi tấm drap xuống sàn nằm riêng trước đôi mắt buồn tủi của Victoria. Hình như nàng nghĩ rằng chàng hơi cố chấp câu nệ. Thân nàng còn gì đâu mà gìn vàng giữ ngọc.  Vậy thì cứ vui nhau đêm nay như lời chúc của họ hàng thì có chết ai đâu.  Khi nghe Paul says good night, nàng bẽ bàng nhìn Paul như thầm nói: “Paul ơi! Sao anh vô tình với em quá vậy. Em sẵn sàng dâng hiến cho anh với tất cả ân tình chứ không đòi hỏi một điều kiện gì cả cơ mà”.

    Hai người vừa chợp mắt, bỗng có tiếng gõ cửa phòng, Victoria nhào xuống lôi Paul lên giường nằm sát bên mình rồi ngã đầu trên vai chàng để tấm drap nằm lăn lóc dưới sàng nhà. Cửa sực mở, Alberto bước vào mặt buồn thiu  nói:

-Má mầy bảo tao sang đây chúc tụi bây ‘‘Happy wedding day”

      Sự thực đúng như lời ông nói, cả Paul và Victoria đều biết ông đâu có thèm ngó ngàng gì tới họ, chẳng qua dưới áp lực của bà vợ, Alberto phải miễn cưỡng mang bộ mặt đưa đám vào chúc tụng. Tuy nhiên họ vẫn lịch sự cảm ơn. Trại chủ lui ra sau khi đưa mắt nhìn tấm drap nằm dưới chân giường. Chắc ông nghĩ rằng ”hai đứa nó làm ăn cuồng nhiệt  kiểu gì mà tới văng cả chăn mền xuống đất luôn”. Như vậy thằng Paul Sutton nầy chắc thuộc loại “đại lý cường”.

    Trong phòng, sau một hồi giả vờ ôm nhau, Paul chắc cũng tức cảnh sinh tình nên choàng người hôn đắm đuối Victoria nhưng rồi lại… hạ thổ để lại cho Victoria bao thổn thức mơ màng lẫn chút oán hờn chua xót. Đúng là:

        Đêm Xuân một giấc mơ màng

          Đuốc hoa để đó mặc nàng nằm trơ

                (Kiều)

    Sáng hôm sau, Paul chuẩn bị ra đi, sau khi ngỏ lời từ giã “người vợ không bao giờ cưới”, chàng xách mớ hành lý gần như trống không (vì bao nhiêu hộp chocolate chàng đã cho gia đình Victoria gần hết) đi ra bỏ lại đàng sau đôi mắt buồn vời vợi qua màn lệ của Victoria. Cụ ông Don Aragon trông thấy ngạc nhiên hỏi:

  • Cháu đi đâu mà sớm vậy?

     Paul ngập ngừng trả lời:

  • Cháu phải về để kịp đi làm

     Cụ xách chai rượu ra mời Paul uống với cụ rồi nói:

  • Cháu phải nghỉ làm một bữa đi. Hôm nay là ngày trọng đại của họ Aragon. Bộ con Victoria không nói cho cháu biết sao? Đó là ngày mở đầu cho vụ mùa mới. Tất cả dòng họ thi nhau hái nho đầu mùa để làm rượu. Vừa trọng đại truyền thống và vui lắm. Cố ở lại nghe cháu.

    Trước lời mời mọc chí tình của ông nội và nhất là nhớ tới gương mặt u sầu của Victoria khi chàng từ giã ra đi, Paul bằng lòng ở lại. Cụ Don Aragon mừng rỡ reo lên làm Victoria nghe thấy vội mở cửa phòng chạy ra nhìn Paul với ánh mắt hân hoan cảm động biết ơn. Vậy là nàng còn một ngày quấn quít cận kề bên người yêu dù chỉ là một ngày phù du.     Một lát sau thì cậu em Pedro của Victoria đi học ở xa cũng về tới để chung vui ngày hội lớn của gia đình. Victoria e thẹn ngập ngừng giới thiệu với em:

  • Đây là anh Paul Sutton, chồng của chị.

Pedro vui mừng la lên:

  • A ! Sau cùng rồi chị cũng bị đánh trúng quả tim.

       Rồi cậu nhỏ quay sang bắt tay Paul và ngõ lời chúc mừng chị với anh rể.

     Sau đó, mọi người kéo nhau ra vườn nho để thi nhau hái trái đầu mùa trong tiếng đờn ca hát xướng vang trời thật vui vẻ. Điều thấy cười nhất là trại chủ Alberto cứ vừa hái vừa liếc chừng coi Paul làm ăn ra sao. Lúc đầu, chàng còn bỡ ngỡ vụng về nên cắt chưa được nhiều làm Alberto ở giàn nho kế bên cứ lắc đầu khó chịu. Nhưng sau đó nhờ sự chỉ dẫn nhiệt tình của Victoria, đường kéo của Paul trở nên thiện nghệ và số nho chàng có vượt hẳn Alberto thì ông ta lại bực mình.

Kế tiếp là màn đạp nho trong bồn, lúc đầu mọi người cùng nhau leo vào đạp nhưng sau đó họ ra ngoài hết để cho new wed couple vừa đạp vừa hôn nhau theo tiếng nhạc. 

Đêm đó, tình thế của Paul và Victoria có vẻ tiến bộ hơn. Hai người nằm ôm nhau tâm sự. Họ hôn nhau đắm đuối tới tấp nhưng khi động đào nguyên sẵn sàng mở lối cho Paul thì chàng bỗng khựng lại trong sự ngỡ ngàng chới với của Victoria. Chàng dịu dàng nói :

  • Victoria ! Anh yêu em nhiều lắm. Rất tiếc là ta gặp nhau quá muộn, anh đã có gia đình rồi. Anh không muốn làm vẩn đục mối tình trong sáng của hai ta. Anh muốn có một kỷ niệm thật đẹp và cao quý ghi nhớ mãi cho tình mình

      Victoria nghẹn ngào :

  • Anh! Em không cần những thứ trong sáng đó. Em yêu anh vô vàn và muốn được anh yêu trọn vẹn dù chỉ một đêm nay mà thôi. Mình hãy sống tận cùng cho nhau đêm nay đi anh yêu!

      Nhưng Paul vẫn “ngoan cố” kiểu quân tử tàu:

  • Không em à! Chính cái tôn trọng gìn giữ cho nhau đó mới là giá trị đích thực của tình yêu. Anh muốn sau nầy dù hai đứa ở hai phương trời cách biệt nhưng mỗi khi nhớ tới tình yêu trang trọng nầy lòng anh thấy hãnh diện và hạnh phúc.

  (Lời bình phẩm của Nguyên Trần: Thôi đi ông, I ‘’ can’’ you, đừng có mà quân tử...Tây. Hay là ông không chịu cái trò ‘‘núp gò mối đâm heo’’)

          Tuy có phần thất vọng, Victoria vẫn nghẹn ngào thỏ thẻ:

- Anh là người đàn ông tuyệt vời cao thượng nhất. Em yêu anh suốt đời. Em sẽ mãi mãi chờ anh nha anh. Xin anh đừng bỏ em.

Hạnh phúc mong manh của hai người chỉ có ngần ấy thôi và rồi sáng hôm sau chàng lại ra đi trong cõi lòng tan nát của cả hai nhất là Victoria khóc ngất khi nàng nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn gặp lại người yêu:

        Vi lô san sát hơi may

     Một trời Thu để riêng ai một người

                ( Kiều)

  Paul bước đi mà không dám ngoảnh mặt lại vì chàng biết chắc từ phía sau, đôi mắt đẫm lệ của Victoria đang u sầu dõi theo bước chân chàng. 

Về đến nhà trong tâm trạng vừa buồn rầu vừa mệt mỏi, Paul chán nản mở cửa bước vô, bỗng nghe tiếng lục đục vội vã trong phòng ngủ, chàng liền bước vào thì trời ơi! Betty và một  gã đàn ông lạ đang hối hả mặc áo quần. Chàng rút súng ra thì tên gian phu van xin cuống quít lên:

  • Xin đừng bắn! Xin đừng bắn!

Paul thấy đầu óc nóng bừng, chàng nhào tới dộng một cú trời giáng vào mặt hắn rồi hét lên:

  • Cút ra khỏi nhà tao ngay trước khi tao đổi ý

      Chàng hằn học với Betty:

  • Cô biểu tôi đi làm ăn xa để trở về thấy cô ăn nằm với thằng đàn ông khác như thế nấy hả?

      Chẳng những không hổ thẹn vì tội lỗi, cô nàng còn bình tỉnh nói:

  • Đó chính là người đã giúp anh vào làm hãng chocolate đó.

       Không thể để đầu mình mọc sừng, Paul ly dị Betty để thoát được gánh nặng ngàn cân.


3) Dù cho cách trở muôn trùng

    Lòng anh quyết trở về cùng với em


           Đi lang thang giữa khung trời San Francisco bao la nhưng trống vắng, xa hoa nhưng tẻ nhạt, Paul thấy lòng buồn mênh mang nhất là khi nhớ tới người yêu ở phương trời xa thẳm đang nhớ thương trông chờ chàng từng giây từng phút dù là trong tuyệt vọng. 

“Không đâu Victoria ơi! Tình mình không chết đâu em. Anh sẽ đến với em ngay bây giờ”. Và Paul quyết định trực chỉ tới Napa Valley để xin hỏi cưới Victoria và tình nguyện “núp gò mối đâm heo” và “nuôi con thiên hạ”.

Nếu hôm ngậm ngùi từ giã Victoria để ra đi trong trốn chạy thì hôm nay, Paul thấy vui vẻ yêu đời lạ thường. Ngồi trên xe bus mà chàng tươi tỉnh huýt sáo liên hồi. Sau cùng rồi thì đến xế chiều xe bus cùng dừng lại xa xa trước  trại nho rộng lớn Las Nubes trong đó có nàng thiếu nữ đẹp như mơ là Victoria Aragon của Paul Sutton. 

Paul gần như chạy đua tới trại nho nhà Aragon để mau chóng báo tin mừng cho người yêu. Vừa bước tới cổng, chàng hơi khựng lại khi thấy ông Alberto, mặt đỏ ngầu đang ngất ngưởng say. Nhưng còn gì nữa mà ngại chứ, chàng tới đây với tất cả thành ý mà. Nghĩ vậy, chàng tới trước mặt ông ta chào hỏi :

  • Chào ông Aragon! Ông khỏe không?

        Đang ngà ngà say với hơi men, Alberto ngẩng lên trông thấy Paul thì nộ khí xung thiên, ông nhào tới vừa đấm đá chàng vừa chửi:

  • Thằng chó đẻ! Mầy trở lại đây làm cái gì? Mầy làm khổ con gái tao như vậy cũng chưa đủ sao?

      Paul vừa né tránh đòn tấn công thù hận của Alberto vừa nói:

- Xin ông Aragon hãy bình tỉnh cho tôi có cơ hội giải thích

      Nhưng mặc cho Paul nói gì thì nói, Alberto vẫn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với chàng trong khi chàng không dám có phản ứng gì với “ông nhạc lựu đạn” mà chỉ biết đứng yên chịu trận. Sau cùng ông còn ném cả cây đèn dầu ngay mặt Paul khiến chàng phải né tránh thì rủi ro thay! cây đèn rơi ngay một lùm nho và phát hỏa. Paul thấy thế vội cởi áo ra chạy lại dập tắt nhưng không còn kịp. Lửa gặp gió như rồng mây gặp hội cháy bùng lên và lan rộng mãi. Tất cả người trang trại cùng túa ra chửa cháy nhưng vô hiệu mặc dù mọi người đều cố gắng nhất là Paul gần như không quản ngại cả sinh mạng mình để chiến đấu với thần hỏa. Cậu bé Pedro trong lúc tận tình cứu chữa đã bị lửa cháy xem vào lưng áo rồi bùng lên dữ dội. Giữa lúc mọi người còn luống cuống kinh hoàng thì Paul với bản năng bén nhạy của người lính chiến đã can đảm lấy thân nhào tới đè ụp lên tấm lưng đang cháy như ngọn đuốc của Pedro. Cậu bé thoát nạn nhưng bị phỏng cả lưng và Paul người cứu mạng cậu cũng bị phỏng phía trước ngực khá nặng. 

    Mọi người vừa mừng rỡ khi thấy Pedro an toàn tính mạng nhưng cũng  rầu buồn nhìn cả vườn nho giờ chỉ còn là đống tro tàn dưới ngọn lửa còn le lói.

      Hai cha con Alberto và Victoria ôm nhau khóc nức nở. Alberto bây giờ thực sự hối hận khi thấy cả cơ nghiệp tiêu tan trong cơn nóng giận của mình, vừa thương con gái và cũng có phần cảm phục Paul - chàng trai trẻ mà ông từng ghét bỏ - đã có hành động dũng cảm trong việc chửa lửa nhất là việc hy sinh cả mạng sống mình để cứu con trai ông, thế nên ông nghẹn ngào nói với Victoria:

  • Con gái của ba ơi! Từ lâu rồi ba đã cứng rắn lạnh lùng hung hãn với mọi người cho nên mới có hậu quả ngày hôm nay. Con làm ơn dạy ba thế nào là tình yêu thương đi con.

     Xong ông nói lớn lên cho mọi người nghe:

-Hỡi bà con nhà Aragon! Hôm nay chúng ta mất tất cả nhưng còn lại tình yêu thương quý báu để từ đó chúng ta sẽ xây dựng lại.

 Trong lúc mọi người còn đang xôn xao bàn tán, Paul nhìn lên đỉnh đồi thấy ngọn lửa còn  lan dần đến một cây gốc nho to lớn, mặc cho thân mình còn đang bị phỏng vì cứu Pedro, chàng phóng mình lên ngay tới đó dùng hết sức mình để xeo nạy lúc lắc cho tới lúc bật được nguyên gốc nho lên thì ngọn lửa cũng vừa tới nơi cháy xém áo quần Paul. Bất kể đau đớn, chàng hân hoan chạy bay xuống đưa gốc nho cuối cùng đó cho Alberto. Ông ta và vài người nữa ngắt vài rễ nhỏ thì thấy còn xanh tươi, ông mừng rỡ la to: 

- Gốc nho cái  nầy vẫn còn tươi tốt. Chúng ta sẽ dùng nó để gầy lại mùa mới.

    Sau khi nhìn Paul với ánh mắt cảm kích  biết ơn rồi ông quay sang con gái ngọt ngào nói:

  • Victoria, con hãy lại ôm hôn chồng con đi.

        Vừa sung sướng vừa thẹn thùng, Victoria ôm chầm lấy Paul trong giọt lệ tương phùng người yêu dấu. Chàng thì thầm bên tai người yêu:

       -Em yêu ơi! Định mệnh đã cho anh hoàn toàn tự do để đến với em   và chờ đón đứa con mình (hay con ai?) chào đời nghe em.                                                                                 Victoria run rẩy lã người trong vòng tay người yêu thương và hai người trao nhau những nụ hôn đê mê ngọt ngào bất tận.rong khung cảnh tình tứ đó, người ta chì nghe được câu nói âu yếm trong e ấp thẹn thùng của Victoria: “Ông xã yêu dấu của em! Em yêu anh nhiều lắm”

          Thế là trong buổi chiều định mệnh ấy, trang trại Aragon đã hoàn toàn bị thiêu hủy nhưng bù lại họ có được một chàng rể anh hùng nhân ái, có tinh thần vị tha hy sinh và nhất là yêu thương con gái họ vô vàn.

      Và rồi màn đêm buông xuống, trong cái trầm mặc tĩnh mịch của trang trại Las Nubes vang lên tiếng gọi đả đớt dài sọc của Victoria:

      -Anh ơi! Vô đây em biểu.

    Với phản ứng nhanh nhẹn như chiến binh bị phục kích, Paul Sutton phóng nhanh vô phòng ngủ để cận chiến với ngón đòn “núp gò mối đâm heo”.      

      Ha! Ha! Ha! 

             Và cái đêm đó mới thực sự là đêm động phòng của Paul và Victoria hay nói cho nó có vẻ văn hoa một chút là:

          Cái đêm hôm ấy đêm gì

    Bóng dương lồng bóng trà mi chập chùng.

        (Cung Oán Ngâm Khúc)


Toronto Valentine’ s Day Feb 14, 2012         

Nguyên Trần


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét