Chầm chậm đời đi
hai màu tóc
tháng đếm ba mươi
lẻ một ngày
và chậm ngày đi
ngày sắp khóc
bởi ngày tháng đó
vuột tầm tay
Mù trong tăm tối
đời thua mỏi
tiếng nấc bi thương
lạ tháng ngày
giọt lệ chảy mòn
hai khoé mắt
nguội dần sức níu
những bàn tay.
Ra đi là dứt
không hề lại
tử biệt điềm nhiên
có một ngày
nấp ván linh thiêng
nào khép kín
còn gì siết chặt
nữa bàn tay
Hởi ơi trăm nẽo
u minh đó
chắc hẳn nhân sinh
có một ngày
từ giã cuộc đời
khi nhắm mắt
đâu bàn tay ấm
ấm bàn tay.
Đôi mắt lạnh tanh
còn nhuốm lửa
lòng như cháy rụi
đến muôn ngày
ánh chớp thiên thu
màu mắt chết
đốt tàn tâm vọng
của bàn tay.
Bàn tay yêu dấu
bàn tay lạnh
như nhánh hồn linh
tiếc tháng ngày
giây phút biệt ly
còn cố bám
hơi tàn vương víu
một bàn tay.
Trần Phù Thế
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét