Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

Giờ Vạn Vật Cuối Cùng!



     Thật sự tôi không phải là người Vĩnh Long hoàn toàn. Quê cha Saigon, mẹ Cái Tàu Hạ (quận Châu Thành của tỉnh Sa Đéc hồi xưa, bây giờ là tỉnh Đồng Tháp). Tôi sống ở Vĩnh Long (phường 8, gần bến xe bây giờ, trước là căn cứ của thiết đoàn 2 kỵ binh, khu cư xá dành cho quân nhân - công chức trước 1975, ba tôi là lính mà) từ năm 1966, học lớp ba đến lớp nhất với các Soeur (thường gọi là dì, không hiểu tại sao?) trường tiểu học Nhân vị, sát với Đại chủng viện Xuân Bích Vĩnh Long; thi vô Đệ Thất Tống Phước Hiệp rớt cái bịch (tôi học dở, đừng cười) vào học Nguyễn Trường Tộ thẳng một lèo từ Đệ Thất đến Đệ Nhất (6-12). Năm 1976 vào học Đại Học Cần Thơ (lần này thi đậu), ngành Chăn Nuôi - Thú Y (toàn là trâu, bò, heo, gà, không văn chương lãng mạn chút nào, thường bị bên Sư Phạm gọi là "đồ trâu bò"); năm 1981, tốt nghiệp được đưa về làm việc và sống tại An Giang cho đến giờ.

      Mỗi năm tôi về Vĩnh Long hai, ba lần thăm nhà (má tôi, đã mất cách đây vài năm, vẫn ở Vĩnh Long) mà không khi nào ghé trường. Tôi vẫn nghĩ không còn ai ở đó, không còn ai biết mình. Không ngờ vẫn còn nhiều người, nhiều thấy cô như vậy vẫn ở Vĩnh Long.
Ngày 30-04-1975 là ngày tôi học giờ cuối cùng, môn Vạn Vật cuối cùng, bài cuối cùng của ... cô Trang. Cô vừa chấm dứt bài học thì còi báo động hụ vang, mạnh ai nấy lủi. Sau đó, chỉ còn gặp cô Trang vài lần ở trường khi bị bắt đi học chính trị.

      Mỗi năm đến ngày 30-04 tôi đều nghĩ đến cô Trang, đến mọi cái cuối cùng trong giờ dạy của cô. Trước đây, khi nghĩ đến cô Trang, tôi vẫn không tìm được ngôn từ thích hợp để diễn tả phong thái của cô. Quả thật từ "TRANG NHÃ - ĐÀI CÁC" trong bài viết “ Lời Cuối Cho Cô” của chị Kim Oanh là phù hợp vô cùng. Các cô bạn trong lớp tôi đặc biệt ngưỡng mộ cách ăn mặc (dù chỉ luôn là áo dài) và cách trang điểm của cô, thật là tinh tế, đơn giản mà sang trọng. Đến bây giờ dường như vẫn chưa gặp ai có được phong thái nghiêm trang nhưng hòa nhã, vui mà vẫn như nghiêm trang, vừa gần mà vừa xa đối với đám học trò như chúng tôi.

      Giảng bài vạn vật với cô chỉ như đi dạo, trong khi lũ học trò ngồi căng mắt với các hình vẽ hệ thần kinh ... hoàng của cô và ... Cô! Tôi vẫn nghĩ người như cô không còn ở Việt Nam.
      Ở đại học, tôi cũng phải học lại về hệ thần kinh, hệ tuần hoàn ... và chợt nghĩ ông thầy tiến sĩ tốt nghiệp tại Pháp đàng hoàng mà vẽ hình xấu hơn cô Trang mình. Cười một mình. Hình như tôi cũng YÊU cô Trang (xin đừng nghĩ quấy) như mấy anh chàng trong lớp. Chàng quậy nhất lớp đến giờ cô Trang cũng im thin thít.
      Tin từ chị Kim Oanh, vài ngày cách đây thôi: cô đã ra đi từ năm 2007. Tôi thật không cam tâm. Dường như cô hơn tôi không quá mười tuổi mà. Tự an ủi: cô chỉ tìm nơi an lạc ngụ cư, bỏ đi nỗi nhọc nhằn dương thế; cô đã là "Người muôn năm cũ, hồn ở dâu...".


Cõi vô thường cô đã trọn vẹn.
Nguyện cho hương hồn cô siêu lạc cõi Vĩnh Hằng.
Thành kính phân ưu cùng gia quyến.
Lời tưởng niệm muộn màng.

CHS Nguyễn Trường Tộ
NK 1968-1975

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét