Thứ Năm, 1 tháng 2, 2018

Le temps.... - Thời Gian


Le temps....

Le temps va te voler des amis, des amis qui vont t'oublier, qui vont peut-être tellement changer que tu auras l'impression de ne plus les connaître. Le temps va te voler des souvenirs, qui petit à petit, s'échapperont de ta mémoire et deviendront de plus en plus flous. Le temps va te voler des centaines de moments, des moments que tu voudras mettre sur pause mais qui défileront tellement vite que tu auras l'impression d'essayer d'attraper de l'air avec tes doigts. Le temps va te prendre ton enfance, tes rêves, tes illusions, tes projets. Il va te presser, te faire faire de mauvais choix. Il va te prendre des tas de gens qu'il ne te rendra sans doute jamais, même si tu les pensais si proches, même si tu pensais que "pour toujours" existait. Le temps va te faire comprendre que rien n'est éternel et que beaucoup de personnes que tu aimes aujourd'hui s'en iront un jour. Le temps va te faire changer, il va tout faire pour que tu te perdes, pour que tu ne saches plus exactement qui tu es. Il va te faire grandir, il va peut-être faire de toi quelqu'un de différent. Le temps va bouleverser ta façon de penser, d'aimer, de rire. Le temps va te laisser des cicatrices qui ne partiront jamais, il va te faire pleurer, il va te faire verser des larmes de rage, il laissera un paquet d'amertume, de souvenirs et de déceptions. Mais le temps te fera aussi mûrir et il t'apprendra à profiter du moment présent pour que jamais tu ne regrettes de ne pas l'avoir fait à temps. 

Auteur inconnu
***
Bài Dịch:
Thời Gian

Thời gian hỡi có phải mi thủ phạm?
Khiến hình hài biến dạng nhận không ra 
Mới ngày nào má thắm dáng kiêu sa
Nay gậy chống mặt già hằn nét gấp.

Thời gian hỡi chính mi đà cướp mất
Bao vui buồn ta cất giử tâng tiu.
Đã mờ dần tan loảng tuổi xế chiều,
Làm lẫn lộ bao điều hư với thực. 

Ôi ngắn ngủi những ngày xanh hạnh phúc
Ta muốn dừng mi lén lút lấy đi.
Rồi lạnh lùng nước đại vó câu phi
Ta cố níu được gi đôi tay với.

Vi vút mãi thời gian bao giờ đợi,
Thời vàng son mấy chốc đã phôi phai. 
Khi đã già suy nghĩ cũng đổi thay
Trong đau khổ dạn dày niềm tục lụy.

Mi cướp lấy những gì ta trân qúi
Người thân thương cứ nghĩ mãi bên ta
Đã lạnh lùng bước xuống những sân ga
Để ghế trống xót xa người còn lại.

Ta đã biết vô thường, sắc không mãi
Sống từng ngày hiện tại với yêu thương
Khi chuông reo thúc giục phút lên đường
Bỏ lại hết hành trang thênh thang bước.

Mailoc 
8-16-17
***
Thời Gian

Thời gian là thủ phạm?
Khiến biến dạng hình hài.
Mới ngày nao má thắm,
Giờ tóc đã bạc phai.

Thời gian đà cướp mất,
Bao vui buồn tâng tiu.
Tàn như buổi xế chiều,
Lẫn lộn đời hư thực.

Ngắn ngủi ngày hạnh phúc,
Như lén lút ra đi.
Lạnh lùng tợ ngựa phi,
Cố níu, ôi, bất lực!

Đã đi là biền biệt,
Thời oanh liệt vàng son.
Nay già héo cõi còm,
Dạn dày niềm tục lụy.

Cướp hết điều trân quý,
Người thân ở quanh ta.
Đã xuống hết sân ga,
Lạnh lùng ta ở lại...

Sắc không đeo đẳng mãi,
Dẫu biết đấy vô thường.
Ta đợi phút lên đường,
Nhẹ nhàng thênh thang bước!

Thời gian thoáng chốc đi về,
Tử sinh một kiếp không hề chuyển lay.
Bận lòng chi cõi trần ai,
Thác về sống gởi xưa nay lẽ thường!!!

Đỗ Chiêu Đức

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét