Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Hận Loài Sâu



      Nhân một chuyến đi lanh thang ngoài hoang dại. Tôi khám phá một loài hoa vàng rất lạ và rất đẹp. Vốn dĩ không có tay trồng trọt nên tôi chỉ đứng ngắm chứ không mơ được loài hoa này ở trong vườn mình. Nhưng càng ngắm càng thèm thuồng, càng tưởng tượng nó nở bung trong vườn nhỏ, mà tựa như một nàng giai nhân đang tắm nắng chiều chơi vơi với gió thì tuyệt. Càng nghĩ thì sự ham muốn dâng trào, niềm khoái cảm đưa theo. Cảnh vật bị lãng quên dưới cảm xúc. Đôi tay tôi ngứa ngáy, rộn ràng. Thế là tôi phải ngả người chồm xuống để bế nàng về. Một chồi non nho nhỏ cũng đủ ước mơ.

      Từ đó tôi vun xén nàng, từng ngày mớm cho nàng từng giọt nước lên môi. Từng buổi chiều chờ mong nàng nẩy nụ, đơm hoa. Nâng niu vuốt từng ngón tay nàng, từng nếp xiêm y cho thẳng mượt. Sau mấy tháng trời nàng bắt đầu đơm nụ. Những nụ môi yêu kiều, chúm chím.
Nhưng chưa kịp xem nàng cười thì, tai biến. Tôi phải đi công tác . Hai tuần phải xa nàng nên tôi cẩn thận che mái, sợ nàng phải chịu nắng mưa, đay nghiến. Tôi gắn cái vòi nước chu kỳ (timer) để nàng uống những giọt tình ngọt lịm của tôi. Và tôi ra đi.

      Hai tuần lưu đày rồi cũng qua. Vừa từ phi trường về là tôi chạy thẳng ra sau vườn, tìm đến nàng. Ôi thôi! Nụ cười đã chết. Nụ cười nàng đâu không thấy mà tôi chỉ còn thấy một chiếc kén còn vướng đó. Và một con bướm đầy màu sắc rất đẹp đang lượn quanh. Niềm đau xót, lẩn bực dọc, tôi muốn bắt con bướm kia để đòi lại nụ cười mà tôi chờ đợi, vun xén. Tôi chờ. Tôi rình . Tôi rón rén . Mãi hơn mười phút tôi mới bắt được cái tên tội nhân vô liêm sĩ kia. Cái tên tội nhân bất nhẫn kia. Tôi đưa tay định bẻ chân của nó để trả thù. Nhưng nhìn đôi cánh đủ màu đang bung đi, khép lại trên đầu ngón tay tôi trong sợ hải của nó. Tôi chùng lại. Tôi lại ngần ngại. Tôi bỗng lại tiếc nuối cho đôi cánh đẹp phải bị hành hạ .

      Tôi thả người ngồi xuống bệ đá. Nghe như có những sợi tơ từ chiếc kén còn sót kia đang quấn chặc lấy mình, đang căng dài mình ra hai chiều đối nghịch . Nụ môi kia tôi chưa lần được hưởng, đôi cánh này sao lại lắm tơ vương. Cuối cùng, như một đấng từ bi, những ngón tay tôi buông xuôi và con bướm vụt bay đi. Nó còn vờn lại trên ngọn cây như một chút gì đắc thắng.

      Nhìn lại cụm hoa hôm nào mà nghe lòng bâng khuâng. Một loài sâu ăn bám đã từng hút máu của những gì tôi yêu dấu, đã từng gặm nát những gì tôi tiếc thương, đã giết đi những gì tôi nâng niu, dung dưỡng. Nó đã bất kể đến sự tàn độc mà nó đã để lại . Đến khi nó thành bướm, hoá màu thì tôi lại không đủ nhẩn tâm. Tôi cất tiếng thở dài, hơi thở dài đến bất tận tựa như không đến hồi chấm dứt. Phổi tôi lép kẹp mà vẫn muốn thở dài 

      - Ôi! Đời sao lại dễ quên.

Hoài Tử

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét