Dis, Quand Reviendras-Tu
voilà combien de nuits
Voilà combien de temps
que tu es reparti
Tu m'as dit cette fois,
c'est le dernier voyage
Pour nos cœurs déchirés,
c'est le dernier naufrage
Au printemps, tu verras,
Je serai de retour Le printemps,
c'est joli pour se parler d'amour
Nous irons voir ensemble les jardins refleuris
Et déambulerons dans les rues de Paris
Dis, quand reviendras-tu
Dis, au moins le sais-tu
Que tout le temps qui passe
Ne se rattrape guère
Que tout le temps perdu
Ne se rattrape plus
Le printemps s'est enfui depuis longtemps déjà
Craquent les feuilles mortes, brûlent les feux de
A voir Paris si beau dans cette fin d'automne
Soudain je m'alanguis, je rêve, je frissonne
Je tangue, je chavire, et comme la rengaine
Je vais, je viens, je vire, je me tourne, je me traîne
Ton image me hante, je te parle tout bas
Et j'ai le mal d'amour, et j'ai le mal de toi
Dis, quand reviendras-tu
Dis, au moins le sais-tu
Que tout le temps qui passe
Ne se rattrape guère
Que tout le temps perdu
Ne se rattrape plus
J'ai beau t'aimer encore,
j'ai beau t'aimer toujours
J'ai beau n'aimer que toi,
j'ai beau t'aimer d'amour
Si tu ne comprend pas qu'il te faut revenir
Je ferai de nous deux, mes plus beaux souvenirs
Je reprendrai ma route, le monde m'émerveille
J'irai me réchauffer à un autre soleil
Je ne suis pas de celles qui meurent de chagrin
Je n'ai pas la vertue des femmes de marin
Dis, quand reviendras-tu
Dis, au moins le sais-tu
Que tout le temps qui passe
Ne se rattrape guère
Que tout le temps perdu
Ne se rattrape plus
Isabelle Boulay
***
(Isabelle Boulay, CQ is a Canadian singer, actress, and composer known for her distinctive style and emotional connection with listeners. Her music blends folk, pop, country, and chanson influences, and her wide vocal range is showcased in songs like "Parle-Moi" and "True Blue" with Dolly Parton. Boulay released her first albums in the late 1990s and has won multiple Canadian music awards, including seven Female Artist of the Year)
***
Bài Dịch:
Hãy Nói Bao Giờ Anh Trở Lại
Không biết đã bao nhiêu ngày,
Không biết đã bao nhiêu đêm,
Không biết đã bao nhiêu lần
Anh về rồi Anh lại ra đi.
Lần này Anh hứa với em
Nhất định sẽ là lần cuối.
Cho hai trái tim chúng ta
Mà thời gian đã xé nát
Chịu đắm chìm một lần chót.
Xuân về Anh sẽ trở lại,
Mùa Xuân thật đẹp để cho
Chúng ta hát bản tình ca,
Cùng đi thăm những vườn hoa
Lang thang trên khắp nẻo đường
Kinh thành Ba Lê tráng lệ.
Anh, Anh hãy nói đi Anh
Bao giờ thì Anh trở lại.
Anh hãy nói đi, ít nhất,
Thì Anh cũng dư biết rằng
Khi thời gian đã trôi đi
Không hy vọng gì bắt kịp.
Những giờ phút mình đánh mất
Làm sao níu kéo được đây.
Mùa Xuân đã chết lâu rồi.
Lá vàng nứt, củi khô cháy
Để thấy Ba Lê tươi đẹp
Trong những ngày cuối mùa Thu.
Đột nhiên em thấy mỏi mòn,
Em mơ và em run rẩy,
Em nằm nghiêng, em lật úp,
Và giống như một điệp khúc,
Em đi tới, em đi lui,
Em rẽ ngang, em quẹo dọc,
Em hết lê rồi em lết.
Hình bóng Anh ám ảnh em.
Em cứ thì thầm với Anh
Tương tư Anh, ngán ngầm Anh.
Anh, Anh hãy nói đi Anh
Bao giờ thì Anh trở lại.
Anh hãy nói đi, ít nhất,
Thì Anh cũng dư biết rằng
Khi thời gian đã trôi đi
Không hy vọng gì bắt kịp.
Những giờ phút mình đánh mất
Làm sao níu kéo được đây.
Dù em vẫn còn yêu Anh.
Dù em vẫn yêu Anh mãi
Dù em chỉ yêu mình Anh,
Dù tình yêu lớn cỡ nào
Em sẽ coi như kỷ niệm
Đẹp nhất trong cuộc đời em.
Em sẽ đi tiếp hành trình
Thế giới biết bao ngạc nhiên
Em đi tìm nguồn sưởi ấm
Từ một một mặt trời mới
Em không phải là một kẻ
Tự hủy trong nỗi đau buồn
Em không có được đức tính
Của một người vợ thủy thủ
(Ngày tháng kiên nhẫn chờ chồng)
Anh, Anh hãy nói đi Anh
Bao giờ thì Anh trở lại.
Anh hãy nói đi, ít nhất,
Thì Anh cũng dư biết rằng
Khi thời gian đã trôi đi
Không hy vọng gì bắt kịp.
Những giờ phút mình đánh mất
Làm sao níu kéo được đây.
Mùi Quý Bồng
(phóng tác)
08/17/2025
Không biết đã bao nhiêu ngày,
Không biết đã bao nhiêu đêm,
Không biết đã bao nhiêu lần
Anh về rồi Anh lại ra đi.
Lần này Anh hứa với em
Nhất định sẽ là lần cuối.
Cho hai trái tim chúng ta
Mà thời gian đã xé nát
Chịu đắm chìm một lần chót.
Xuân về Anh sẽ trở lại,
Mùa Xuân thật đẹp để cho
Chúng ta hát bản tình ca,
Cùng đi thăm những vườn hoa
Lang thang trên khắp nẻo đường
Kinh thành Ba Lê tráng lệ.
Anh, Anh hãy nói đi Anh
Bao giờ thì Anh trở lại.
Anh hãy nói đi, ít nhất,
Thì Anh cũng dư biết rằng
Khi thời gian đã trôi đi
Không hy vọng gì bắt kịp.
Những giờ phút mình đánh mất
Làm sao níu kéo được đây.
Mùa Xuân đã chết lâu rồi.
Lá vàng nứt, củi khô cháy
Để thấy Ba Lê tươi đẹp
Trong những ngày cuối mùa Thu.
Đột nhiên em thấy mỏi mòn,
Em mơ và em run rẩy,
Em nằm nghiêng, em lật úp,
Và giống như một điệp khúc,
Em đi tới, em đi lui,
Em rẽ ngang, em quẹo dọc,
Em hết lê rồi em lết.
Hình bóng Anh ám ảnh em.
Em cứ thì thầm với Anh
Tương tư Anh, ngán ngầm Anh.
Anh, Anh hãy nói đi Anh
Bao giờ thì Anh trở lại.
Anh hãy nói đi, ít nhất,
Thì Anh cũng dư biết rằng
Khi thời gian đã trôi đi
Không hy vọng gì bắt kịp.
Những giờ phút mình đánh mất
Làm sao níu kéo được đây.
Dù em vẫn còn yêu Anh.
Dù em vẫn yêu Anh mãi
Dù em chỉ yêu mình Anh,
Dù tình yêu lớn cỡ nào
Em sẽ coi như kỷ niệm
Đẹp nhất trong cuộc đời em.
Em sẽ đi tiếp hành trình
Thế giới biết bao ngạc nhiên
Em đi tìm nguồn sưởi ấm
Từ một một mặt trời mới
Em không phải là một kẻ
Tự hủy trong nỗi đau buồn
Em không có được đức tính
Của một người vợ thủy thủ
(Ngày tháng kiên nhẫn chờ chồng)
Anh, Anh hãy nói đi Anh
Bao giờ thì Anh trở lại.
Anh hãy nói đi, ít nhất,
Thì Anh cũng dư biết rằng
Khi thời gian đã trôi đi
Không hy vọng gì bắt kịp.
Những giờ phút mình đánh mất
Làm sao níu kéo được đây.
Mùi Quý Bồng
(phóng tác)
08/17/2025
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét